Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 270

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:44:13
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

270. Các ngươi đến cả cẩu hùng còn không bằng!

Ngụy Duệ nhíu mày:

“Nghe ngươi nói vậy, Thiên Khuyết Minh đúng là khó nhằn thật. Không nói đến tu vi cao bao nhiêu, chỉ riêng cái khoản gi.ết mãi không c.hết cũng đủ khiến người ta dựng tóc gáy rồi!

Thần Ẩn quân muốn mượn chúng ta hoàn thành chấp niệm... chỉ sợ là mộng mơ rồi.”

Ảnh ma Tịch Thiên Hồng cũng gật đầu:

“Đúng vậy, đám kia quá nửa là người ngoại vực, nên thủ đoạn cực kỳ quái dị. Chúng ta căn bản không phải đối thủ.”

Phượng Khê... cười.

Cười rất nhẹ, rất nhạt.

Nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.

Ngụy Duệ và đám người xung quanh đều cảm thấy lành lạnh:

“Các ngươi đây là tính rút lui có trật tự à?

Còn chưa đánh đã nhụt chí, thật là có chí khí nha!

Có thấy trong đại doanh này bao nhiêu người gia nhập Thần Ẩn quân không?

Bọn họ chẳng lẽ không biết cơ hội sống sót thấp như tóc trên đầu trọc?

Vì sao còn dám ký xuống giấy sinh tử?

Bởi vì bọn họ muốn bảo vệ gia viên, muốn bảo vệ người mà họ để tâm!

Dù đối phương mạnh mẽ cách mấy, dù biết rõ là chịu ch.ết, bọn họ vẫn không lùi một bước!

Đây mới gọi là anh hùng chân chính!

Mà các ngươi á... đến cả cẩu hùng còn không bằng!”

Đám người Ngụy Duệ: “……”

Trong khoảnh khắc, họ cảm thấy bản thân vừa hoàn thành một hành trình tiến hóa ngược:

Từ người → phế vật → đến thứ cầm thú cũng chả ra hồn.

Phượng Khê vẫn chưa tha:

“Thử hỏi, nếu có người xông vào phá môn phái của các ngươi, diệt cả gia tộc các ngươi, lúc ấy các ngươi cũng thốt ra mấy lời như giờ sao?!”

Đám người Ngụy Duệ vội vàng lắc đầu.

Bọn họ tất nhiên sẽ liều mạng!

Phượng Khê nghiêm giọng:

“Vậy thì từ giờ hãy xem bản thân là người của Cửu U đại lục, là một phần của Thần Ẩn quân!

Đón khó mà lên! Không sợ gì cả!

Còn nữa, nhiệm vụ lần này cũng không có gì to tát, không cần đánh bại cả Thiên Khuyết Minh, chỉ cần thắng trận kế tiếp là được.”

Dù sao, cả đại doanh này chỉ có hơn vạn người, mà đó cũng chưa phải toàn bộ Thần Ẩn quân.

Ngụy Duệ thầm nói trong bụng:

Ngươi nói nghe dễ lắm! Nếu đơn giản vậy thì mấy trăm vạn năm qua, cái chấp niệm đó đâu còn vướng bận mãi như thế!

Tuy nhiên, bị Phượng Khê mắng một hồi như gõ trống vào đầu, họ lại bùng cháy chút ý chí chiến đấu, bắt đầu phân tích chiến lược.

Tu vi đối phương cao không hẳn là khó nhất. Mấu chốt là cái trò sống dai như đỉa, gi.ết xong vẫn sống lại, chơi không nổi!

Nếu giải được bài toán này, thì thắng lợi mới lóe lên chút hy vọng.

Chỉ là... hiện giờ thông tin quá mù mờ, người Thiên Khuyết Minh còn chưa thấy mặt mũi, muốn ra tay cũng khó.

Huống chi, chỗ họ đang đóng là Quân Nhu Doanh – nơi gom hết "tài nguyên hình người" không thể lên chiến trường. Đừng thấy Phượng Khê trên đài miệng nói như rồng leo, chứ Quân Nhu Doanh toàn là... đồ bỏ đi.

Đến lúc thực sự đánh, e là họ còn chẳng có suất lên chiến trường.

Mà nếu đến lượt họ phải ra trận, vậy thì các đơn vị khác... tám phần đã nát như tương.

Nghĩ tới đây, mọi người càng thấy hi vọng mong manh. Đừng nói thắng trận, giữ mạng thôi đã khó rồi!

Nói đến giữ mạng, họ nhớ ra lời Phượng Khê từng nói về mấy món lượm từ di tích chiến trường thượng cổ, bèn nhao nhao thử xem.

Quả nhiên móc được ra thật!

Nhưng mà, chỉ có ít đồ ấy thì cũng khó mà sống sót được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-270.html.]

Nói đâu xa, linh kiếm không lấy ra được, chỉ có thể dùng mấy món kiếm cùn trong doanh trại, phát huy được cái gì?!

Phượng Khê bèn an ủi:

“Không sao, lúc lên chiến trường, chúng ta dùng ngay tại chỗ, đoạt linh kiếm của Thiên Khuyết Minh mà xài tạm là được!”

Đám người Ngụy Duệ: “……”

Phượng Khê còn hỏi thêm:

“Trong các ngươi, ai biết... điêu khắc?”

Ngụy Duệ mờ mịt:

Điêu khắc? Sao tự nhiên hỏi cái đó?

Cảnh Phong đáp:

“Ta biết! Tuy không rành lắm, nhưng đủ xài.”

Phượng Khê lập tức đưa cho hắn mấy khối thượng phẩm linh thạch, kèm theo vài bản vẽ:

“Dựa theo hình này mà khắc.”

Cảnh Phong kinh ngạc:

“Đây là... phù triện?”

Dù chưa từng thấy qua, nhưng liếc mắt cũng biết là phù triện.

Phượng Khê gật đầu:

“Đúng vậy, thượng cổ phù triện, chính là loại bọn họ vẫn dùng.

Đừng hỏi có hữu dụng không, khắc liền cho ta!”

Cảnh Phong lập tức cúi đầu bắt đầu đục đẽo.

Ánh mắt Quân Văn sáng rực:

Tiểu sư muội đây là... muốn đóng dấu à?!

Chính xác!

Bất kể thế nào, phải kiếm trước vài bao tải phù triện phòng thân cái đã!

Chắc là tiểu sư muội lật mấy cái nhẫn trữ vật của tu sĩ thượng cổ mới lôi ra được đám phù này.

Mà nhẫn trữ vật trong tay nàng... chắc cũng không ít nhỉ?

Nửa canh giờ sau, Cảnh Phong khắc xong một phù triện tương đối đơn giản.

Phượng Khê bảo hắn ra phía sau trướng tiếp tục khắc, các đệ tử khác thay phiên canh gác, chỉ để Quân Văn ở lại.

Nàng lôi ra một chồng phù triện dày cộp, đưa cho Quân Văn từng tờ một để đóng dấu.

Quân Văn nhỏ giọng hỏi:

“Ở đâu ra đấy?”

“Thiên tướng ở các doanh khác đưa cho ta đó, người ta nhiệt tình lắm, không nhận thì họ lại phiền.”

Quân Văn: “……”

Lừa quỷ!

Thật ra là Phượng Khê dùng tài nguyên đổi về.

Dù gì nàng cũng là thiên tướng Quân Nhu Doanh, tuy không đánh đ.ấ.m được gì, nhưng ăn mặc ở đi của cả quân đội đều phải thông qua bọn họ.

Chỉ cần bóng gió một câu, thiên tướng các doanh khác liền lập tức lấy lòng.

Cho nên mới nói, nhiều người cứ cho Quân Nhu Doanh là củ khoai phỏng tay, chứ thật ra đây là chỗ mỡ béo không ai ngờ!

Mà kể cả nếu không có người đưa, Phượng Khê cũng đã tính toán sẵn cả rồi.

Trong mớ nhẫn trữ vật kia còn khối phù rách, bùa cấp thấp, tận dụng tốt thì cũng xài được.

Về phần phù mực, còn có chuồng linh thú bên cạnh, lấy m.á.u trực tiếp là xong!

Chỉ là đó là kế lui, ưu tiên vẫn là phù chính hãng và mực chuẩn chỉnh.

Sau một hồi bận rộn, Phượng Khê bắt đầu ngáp, rồi lười biếng nhắm mắt ngủ ngon lành.

Quân Văn: “……”

Người với người, sao lại cách biệt lớn thế này chứ?!

Cũng may đạo tâm ta vững chắc, bằng không mỗi ngày bị nàng dọa cho khùng luôn rồi!

Loading...