Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-06-14 09:34:56
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
27. Đóng cửa đánh chó
Quân Văn trợn tròn mắt nhìn Phượng Khê, biểu cảm như thể vừa thấy yêu quái.
Khoan đã, ngươi nói dối sao mà trơn tru như thật vậy hả?!
Nhưng nghĩ đến cảnh Phượng Khê diễn như thần lúc lừa dối Huyết Thiên Tuyệt, hắn lại nuốt lời xuống, im bặt.
Không phải Quân Văn phản ứng chậm, mà là từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng thấy ai nói dối mà trơn tru như ăn cơm uống nước, lại còn diễn xuất tự nhiên đến mức... ma tộc chắc cũng phải vái lạy.
Ma tộc âm hiểm? Không, so với vị tiểu sư muội này thì còn non lắm!
Hai người lại tiếp tục di chuyển thêm một canh giờ thì gặp được Tống Ngọc Điệp của Vạn Kiếm Tông.
Tống Ngọc Điệp là tiểu đồ đệ của chưởng môn Lộ Chấn Khoan, thân phận là tiểu sư muội trong tông môn, từ nhỏ đã được sủng tới trời.
Phượng Khê chẳng vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:
“Tống sư tỷ, ta thật sự là nhìn Thẩm Chỉ Lan không thuận mắt. Nàng không thông minh bằng ta, cũng không xinh đẹp bằng tỷ, dựa vào đâu cái gì tốt cũng rơi vào tay nàng?
Nếu để Hỗn Nguyên Tông giành được đệ nhất lần này, bên ngoài lại càng tâng bốc nàng lên trời mất!
Chi bằng, chúng ta ba phái liên thủ, cho Hỗn Nguyên Tông biết thế nào là lễ độ?”
Nói đến đây, nàng lại nháy mắt:
“Đúng rồi, là ba phái nha. Ngự Thú Môn đã đồng ý kết minh với Huyền Thiên Tông ta rồi, giờ chỉ thiếu Vạn Kiếm Tông các tỷ”
Phượng Khê trời sinh biết nhìn mặt đoán ý, lời nói đ.â.m ngay điểm yếu.
Quả nhiên, Tống Ngọc Điệp nghe xong thì gần như không do dự chút nào:
“Được! Ta sớm đã muốn cho Thẩm Chỉ Lan biết thế nào là không nên ỷ vào cái thủy linh căn cực phẩm kia mà vênh váo rồi!”
Lại cùng nhau đi tìm thêm Liễu Thiếu Bạch – một đệ tử khác của Vạn Kiếm Tông.
Liễu Thiếu Bạch thì không ghét Thẩm Chỉ Lan lắm, nhưng hắn sớm đã muốn giành vị trí đứng nhất.
Giờ có cơ hội “kết bè xử lý Hỗn Nguyên Tông” đương nhiên hắn sẽ không bỏ lỡ!
Viên Túng Hoành của Ngự Thú Môn cũng nghĩ giống y chang, vậy là sáu người tụ họp đầy đủ, chính thức lập thành liên minh “chống Hỗn Nguyên”.
Tiếp theo là bàn cách ra tay thế nào.
Phượng Khê chớp chớp mắt, dáng vẻ vô tội:
“Chư vị sư huynh sư tỷ, Lộ Tu Hàm là Trúc Cơ tầng sáu, Thẩm Chỉ Lan thì tuy chỉ tầng ba nhưng trên người chắc chắn có đầy bảo vật.
Nếu đánh trực diện, tuy chúng ta có thể thắng, nhưng kiểu gì cũng bị thương, như vậy thì thiệt quá.
Đặc biệt là ta, một con tép riu như ta mà lỡ kéo chân sau các ngươi thì càng không xong.
Cho nên... chi bằng ta làm mồi nhử, các ngươi phục kích chờ thời, đánh úp một phát là xong!”
Liễu Thiếu Bạch hơi cau mày. Hắn là người cẩn thận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy cách của Phượng Khê cũng hợp lý.
Hắn hỏi: “Ngươi tính ra tay thế nào?”
Phượng Khê cười hì hì, lại hỏi ngược:
“Các ngươi có biết vì sao ta rời khỏi Hỗn Nguyên Tông không?
Ngoài chuyện bị Thẩm Chỉ Lan vu oan hãm hại, còn có Lộ Tu Hàm muốn g.i.ế.c ta! Ta không chắc có phải do Thẩm Chỉ Lan xúi giục không, nhưng tóm lại là hắn muốn mạng ta.
Ta sẽ một mình xuất hiện trước mặt hắn, dẫn hắn vào nơi chúng ta bố trí mai phục.
Hắn đang muốn g.i.ế.c ta, chắc chắn sẽ đuổi theo, đến lúc đó chính là lúc động thủ tốt nhất!”
Nói tới đây, nàng còn tự vỗ tay khen mình: “Quá hoàn mỹ!”
Chỉ cần Lộ Tu Hàm ra tay, thì chuyện Thẩm Chỉ Lan vu khống, cướp dược thảo của nàng coi như đóng đinh luôn.
Về sau có tranh cãi gì, nàng nắm luôn thế thượng phong!
Không ngờ nàng vừa nói xong, Quân Văn đã cau mày:
“Không được! Ta không đồng ý!
Cách này quá nguy hiểm! Lộ Tu Hàm là Trúc Cơ tầng sáu, tùy tiện thôi cũng đủ lấy mạng muội!”
Phượng Khê trưng ra dáng vẻ vô tội: “Ngũ sư huynh, hắn đâu phải thấy mặt là g.i.ế.c liền. Hắn sẽ chờ chắc chắn huynh không đi cùng muội mới dám ra tay!
Mà thời gian đó là đủ để muội dẫn hắn vào bẫy. Huynh yên tâm, ngay cả Huyết Thiên Tuyệt muội còn không sợ, huống chi là hắn!”
Quân Văn vẫn không yên tâm, nhưng cuối cùng cũng đành miễn cưỡng gật đầu.
Tống Ngọc Điệp thì nhìn Phượng Khê từ đầu tới chân mấy lượt, chậc lưỡi:
“Không ngờ lá gan ngươi cũng to thật. Chỉ tiếc tu vi còn kém quá.”
Câu nói này cũng nói thay lòng mấy người còn lại.
Quả thật, Phượng Khê rất có gan. Nhưng thực lực lại chưa đủ, nên có làm gì cũng dễ bị nghi ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-27.html.]
Mà chuyện với Huyết Thiên Tuyệt, mấy người này cũng nghĩ giống Lộ Tu Hàm — cho là Tiêu Bách Đạo quá cưng chiều đệ tử, nâng nàng lên quá tay.
Phượng Khê thì đương nhiên hiểu rõ điểm này, vì thế nàng không dám chậm trễ chút nào, tranh thủ từng phút tu luyện.
Chỉ khi nàng đủ mạnh, mọi lời nghi ngờ mới tự tan thành mây khói!
Sau khi bàn bạc xong, sáu người lập tức chia nhau đi tìm tung tích của Thẩm Chỉ Lan và Lộ Tu Hàm.
Không bao lâu sau, họ đã gặp được mấy đệ tử Huyền Thiên Tông đang hoang mang rối loạn…
Từ miệng mấy đệ tử hoảng loạn của Huyền Thiên Tông, bọn họ biết được: Thẩm Chỉ Lan với Lộ Tu Hàm vừa mới đánh rớt mấy người, hiện giờ chỉ cách nơi này chưa đầy năm dặm.
Phượng Khê lập tức chỉ huy Quân Văn cùng đám người lẩn vào chỗ mai phục, lại dùng linh khí phù trận che giấu hơi thở.
Dĩ nhiên Huyền Thiên Tông nghèo rớt mồng tơi, nào có mấy thứ xịn xò ấy? Nhưng mà Vạn Kiếm Tông bọn họ thì… ai nấy đều trang bị tận răng!
Phượng Khê ganh tị tới mức nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm thề: về sau nhất định phải cày tiền như trâu, một thân pháp bảo mới là chân lý hành tẩu giang hồ!
Sắp đặt ổn thỏa, nàng liền giả bộ hoảng hốt, bối rối mà chạy về phía Lộ Tu Hàm và Thẩm Chỉ Lan.
Rất nhanh, nàng liền thấy được hai người kia, nhất thời sửng sốt một thoáng, tiếp đó quay đầu bỏ chạy như bị cọp rượt.
Lộ Tu Hàm khóe môi cong lên nụ cười dữ tợn:
“Tiểu sư muội, con nhãi Phượng Khê ngu ngốc kia tự chui đầu vào lưới! Ta đi thu dọn nàng!”
Thẩm Chỉ Lan làm bộ do dự:
“Nhị sư huynh, hay là thôi đi… lỡ như bị người khác nhìn thấy…”
“Sư muội, cứ yên tâm! Ta sẽ kéo nàng vào nơi hoang vắng giải quyết sạch sẽ, sau đó làm bộ như nàng bị yêu thú ăn mất, ai mà nghi ngờ được chứ?
Muội không cần lo, ta đi một chút là về!”
Lộ Tu Hàm nói xong liền lao theo hướng Phượng Khê.
Hoàn toàn không phát hiện sau lưng Thẩm Chỉ Lan lộ ra một tia đắc ý.
Phượng Khê vừa chạy vừa hét:
“Lộ Tu Hàm, ngươi đừng qua đây!
Ngũ sư huynh ta sắp đến rồi đó! Còn có, còn có cả Hình Vu nữa!”
Nàng càng nói như vậy, Lộ Tu Hàm càng an tâm, chỉ cảm thấy nàng đang mạnh miệng dọa người. Quân Văn và Hình Vu khẳng định chẳng có ở gần đây.
Có điều hắn vẫn cẩn thận, không lập tức ra tay, mà cứ như mèo rình chuột, từ từ tiến tới gần nàng.
Phượng Khê giọng bắt đầu run:
“Ta nói thật đó! Ngũ sư huynh thật sự ở quanh đây! Ta là thân truyền đệ tử, ngươi không thể g.i.ế.c ta!”
Lộ Tu Hàm chỉ hừ lạnh, không nói tiếng nào.
Hắn xác nhận xung quanh không có ai, cũng không cảm nhận được ngoại trừ Phượng Khê ra còn có hơi thở nào khác, lúc này mới hiện rõ nụ cười ác độc:
“Phượng Khê, nếu không nhờ lão già Tiêu Bách Đạo che chở ngươi đã sớm mất mạng rồi!
Muốn trách thì trách ngươi dám chọc tới Chỉ Lan sư muội! Một kẻ phế vật như ngươi, c.h.ế.t cũng đáng đời!”
Vừa nói, hắn vừa vươn tay định bắt lấy nàng.
Hắn không dùng phi kiếm hay linh quyết, một phần là do khinh địch, phần khác là không muốn tạo động tĩnh lớn.
Hắn nghĩ chắc chắn bắt được nàng—dù sao Phượng Khê gần như không có tu vi.
Nhưng ngoài dự đoán, Phượng Khê lại né được một cách quỷ dị, sau đó vung tay thi triển Quấn Quanh Quyết, cuốn chặt hai chân hắn!
Phượng Khê vốn lấy nguyên tắc "nghèo mà chất", nên thời gian qua chỉ chăm chú luyện đúng hai chiêu— Hỏa Quyết và Quấn Quanh Quyết.
Đặc biệt là Quấn Quanh Quyết, tuy chưa đạt mức đại thành nhưng cũng sắp thuần thục đến mức có thể lấy ra biểu diễn thu phí!
Ngay cả Huyết Thiên Tuyệt còn từng trúng chiêu, huống chi là Lộ Tu Hàm—một kẻ chẳng chút phòng bị!
Chân hắn vừa bị trói chặt, Quân Văn cùng những người còn lại lập tức nhảy ra, linh quyết, phi kiếm như mưa đổ lên đầu hắn.
Dù Lộ Tu Hàm tu vi cao hơn, nhưng bị trói chân lại không phòng bị, lập tức rơi vào thế bị động, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, hoàn toàn không có sức đánh trả.
Hắn tức giận, nhưng cũng choáng váng—nghĩ mãi không ra vì sao người của Ngự Thú Môn và Vạn Kiếm Tông lại cùng một giuộc với đám “nghèo nàn” Huyền Thiên Tông?!
“Dừng tay! Các ngươi điên rồi sao?!”
Không ai thèm để ý lời hắn.
Đã động thủ thì chẳng còn đường lui.
Phượng Khê nấp bên cạnh len lén quan sát. Cái gọi là “đào thải” chỉ đơn giản là bóp nát ngọc bài đeo trên người Lộ Tu Hàm—lập tức sẽ bị truyền tống ra ngoài.
Nhưng mà, nếu chỉ vậy thôi thì lại quá tiện nghi cho hắn rồi.
Phượng Khê nàng, không thể không làm chút gì đặc biệt nếu không chẳng xứng với công sức bày mưu tính kế suốt từ nãy đến giờ.