Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 269
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:40:26
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
269. Trường kiếm soi rọi nhật nguyệt, nhiệt huyết che chở Cửu U.
Phượng Khê vốn cũng không định ép bọn họ quỳ, mấu chốt là... kịch thì phải diễn cho trọn bộ.
Từ giờ trở đi, phải để bọn họ quen dần với cái thân phận này của mình, kẻo đến lúc có người ngoài thì lại để lộ dấu vết.
Nàng làm vậy... cũng là vì tốt cho bọn họ thôi.
Lúc này, Ngụy Duệ nghi hoặc hỏi:
“Ta nhớ là lúc vào đại doanh phải trình thẻ, ngươi làm sao mà lừa được bọn gác cửa?”
Phượng Khê cong môi đáp: “Ta bảo đang lúc đánh giặc thì thẻ bị vỡ thành bột mịn, bọn họ liền để ta vào.”
Ngụy Duệ và đám người: “……”
Cái này… có phải đùa hơi quá rồi không?!
Lời nói dối vụng về vậy mà người ta cũng tin được à?!
Phượng Khê nhìn thấu tâm tư của bọn họ, khẽ bật cười:
“Chơi trò chơi thì phải hiểu quy tắc của trò chơi.
Ngay khoảnh khắc ta khôi phục thần thức, liền đoán ra nơi này là ảo cảnh do chấp niệm hóa thành.
Bằng không thì thử nghĩ xem, chúng ta bỗng dưng xuất hiện giữa đội ngũ, sao lại không có ai nghi ngờ?
Chưa nói đâu xa, nơi này toàn là tu sĩ Nhân tộc, tự dưng chen vào mấy kẻ chẳng phải người, vậy mà chẳng ai có phản ứng đặc biệt, đủ để thấy rồi đấy.”
Ảnh Ma Tịch Thiên Hồng và vài người khác: “……”
Ngươi nói ‘chẳng phải người’, là đang chỉ bọn ta đấy à?!
Tuy đúng là bọn ta không phải người thật... nhưng lời ngươi nói nghe thế nào cũng thấy xóc óc ghê!
Phượng Khê nói tiếp:
“Nếu đã là ảo cảnh, thì tự nhiên không đến mức quá hà khắc.
Vả lại, ta đoán lần này chúng ta bị kéo vào đây, rất có thể là để... thay đổi kết cục của một trận chiến.
Người như ta đây không đi con đường bình thường, bọn họ chắc chắn sẽ không dễ gì để ta bị xóa sổ.”
Mọi người: “……”
Ngươi khen mình cũng khéo thật đấy!
Thực ra, chỉ cần nhìn từ kiểu dáng y phục của những binh lính kia, Phượng Khê đã đoán được: những người này cùng với đám người ở di tích chiến trường thượng cổ hẳn đều thuộc về Thần Ẩn quân.
Một khi đã thế, thì bộ giáp bạc trên người, danh sách trong tay nàng, cùng với đống di vật kia... đủ để giữ cái mạng nhỏ của nàng rồi.
Quân Văn bỗng lẩm bẩm: “Nếu nói không quá hà khắc... vậy sao ta lại bị đánh hai chục trượng?
Mười trượng đầu còn hiểu được, mười trượng sau là vì không chịu quét chuồng thú, tại sao lại bị đánh tiếp?!”
Phượng Khê liếc hắn một cái:
“Huynh vì không muốn đi quét chuồng thú nên mới bị đánh, huynh nghĩ Giáo úy ở chuồng thú sẽ thấy huynh thuận mắt chắc?
Ca à, lần này huynh làm muội thất vọng quá đỗi.
Muội cứ tưởng dù không có muội bên cạnh, huynh cũng có thể lăn lộn ra chức giáo úy, ai dè huynh lại đi... quét chuồng thú!
Chính huynh tự tỉnh lại đi!”
Quân Văn vốn đang tự thấy mình lăn lộn không tệ so với Ngụy Duệ và mấy người kia, giờ bị Phượng Khê gõ cho một trận, lập tức xẹp lép.
Phượng Khê lại nhìn sang Ngụy Duệ và những người còn lại:
“Còn các huynh nữa! Lúc mới vào thì không nói, nhưng đã ba ngày rồi, các huynh còn chưa lăn lộn ra nổi chút danh tiếng nào, không thấy ngượng à?!”
Vốn còn đang cười cợt Quân Văn, đám người Ngụy Duệ: “……”
Ba ngày… đã là dài lắm rồi sao?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-269.html.]
Phượng Khê uống một ngụm trà, thong thả nói tiếp:
“Các huynh có thấy ba ngày là quá ngắn không?
Các huynh biết muội làm được những gì trong ba ngày qua không?
Ngày đầu tiên, muội đã làm thân với mấy gã thủ vệ, không những nắm rõ tình hình chung của Thần Ẩn quân, mà còn tra ra được nguồn gốc của bọn họ.
Ngày thứ hai, sau khi giả mạo thành Khâu Thiên Tướng, muội không vào doanh trại ngay mà đi theo Hoắc Đô úy gác tại điểm báo danh.
Nhân cơ hội đó, muội lại moi được một đống tin tức từ hắn.
Ngày thứ ba, sau khi tiến vào doanh trại, muội cũng không vội điểm binh, mà cùng Hoắc Đô úy đi thăm mấy tướng quân khác đóng quân quanh đây.
Ban đầu muội còn định gặp đại doanh Nhan tướng quân, nhưng đáng tiếc là ông ấy ra ngoài nên không gặp được.
Vậy đấy, ba ngày mà làm được từng ấy chuyện, các huynh còn thấy ngắn sao?”
Mấy người Ngụy Duệ ban đầu há hốc mồm, sau đó đồng loạt cúi đầu.
Biết xấu hổ rồi.
Phượng Khê lại nói tiếp: “Muội hỏi các huynh, có ai biết Thần Ẩn quân là thế lực gì? Địch nhân của chúng ta là ai?”
Đám người Ngụy Duệ cúi đầu càng thấp.
Ba ngày qua bọn họ chỉ cố gắng làm sao giữ được chỗ đứng, sợ bị bắt lỗi, làm gì có thời gian đi hỏi han mấy chuyện đó?!
Phượng Khê thở dài.
“Thôi được rồi, các huynh cũng đừng quá tự ti, dù sao thì người thường với thiên tài... cũng chẳng thể so được mà.”
Đám người Ngụy Duệ: “……”
Ảnh Ma Tịch Thiên Hồng hỏi: “Vậy rốt cuộc Thần Ẩn quân là thế lực thế nào? Chúng ta phải đánh với ai?”
Phượng Khê hơi trầm ngâm, rồi đem những gì mình biết kể ra.
Thần Ẩn quân đóng tại một nơi gọi là Cửu U đại lục. Nơi này vốn dĩ tuy cũng có ché.m ch.ém giế.t gi.ết, mạnh h.i.ế.p yếu, nhưng nhìn chung vẫn còn gọi là yên ổn.
Cho đến một ngày, có một thế lực gọi là Thiên Khuyết Minh xuất hiện.
Chúng bắt đầu tàn sát khắp nơi, gặp tu sĩ là gi,ết, già trẻ lớn bé không tha, tuyệt diệt toàn bộ!
Không chỉ vậy, chúng còn cướp sạch tài nguyên tu luyện.
Tu vi của chúng rất mạnh, điều đáng sợ nhất là chúng bị g,iết rồi cũng chẳng ch,ết hẳn. Phải gi,ết đến mấy lần mới không sống lại được, mà ch.ết xong cũng chẳng để lại thi thể.
Toàn bộ Cửu U đại lục chìm trong khủng hoảng.
Để bảo toàn tính mạng, các tu sĩ ở đây đành tự phát lập nên một đội ngũ, gọi là Thần Ẩn quân.
Sở dĩ gọi là Thần Ẩn, là bởi họ từng nhiều lần cầu trời, cầu Thiên Đạo giúp đỡ nhưng không một lời hồi đáp.
Thần... ẩn mặt.
Đã vậy, bọn họ tự cứu lấy chính mình!
Thần linh có thể bỏ rơi họ, nhưng dù có lấy cả mạng sống, họ cũng không buông tay bảo vệ quê hương mình!
Trường kiếm diệu nhật nguyệt, nhiệt huyết hộ Cửu U!
Nghe đến đây, Quân Văn lập tức nổi giận:
“Cái đám Khuyết Minh này đúng là không phải thứ gì tốt đẹp!
Ta thấy bọn chúng chắc chắn không phải người của Cửu U đại lục, tám phần là từ nơi khác tới!
Cướp bóc đã đành, lại còn không tha già trẻ lớn bé, đúng là mất hết nhân tính!
Ngay cả Ma tộc cũng không làm ra chuyện như vậy, chúng đúng là lũ súc sinh!”
Đám người Ảnh Ma Tịch Thiên Hồng: “……”
Bọn ta... có phải nên cảm ơn ngươi đã khen ngợi không nhỉ?