Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 268
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:40:24
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
268. Nghe xong chỉ muốn quỳ lạy tại chỗ.
Trên đài cao, vị Thiên tướng đóng giả Khâu đại nhân vẫn đang thao thao bất tuyệt:
“Có người cho rằng Quân Nhu Doanh không quan trọng, cho rằng chúng ta là đơn vị bị coi nhẹ, thậm chí có kẻ còn mong được điều khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Nhưng mà, các ngươi nghĩ thế cũng không trách được, bởi các ngươi chưa thật sự hiểu về Quân Nhu Doanh là gì.
Cổ nhân nói rất đúng: Muốn đánh giặc thì phải lo đủ lương thảo trước đã. Quân Nhu Doanh tuy không áp tải lương khô như ở thế tục, nhưng lại là nơi phụ trách toàn bộ hậu cần cho Thần Ẩn Quân!
Từ việc dựng lều, sửa chỗ nghỉ, đến rèn khí cụ, sửa kiếm, chăm thú, nuôi linh vật, rồi còn chuyện ăn uống, ăn mặc, ngủ nghỉ, đi lại, mọi thứ đều do chúng ta lo cả!
Nói trắng ra, không có Quân Nhu Doanh, Thần Ẩn Quân các ngươi đừng hòng đi nổi nửa bước!”
Khâu Thiên tướng dừng một nhịp, đoạn nâng giọng:
“Các ngươi tưởng chỉ có ra trận c.h.é.m g.i.ế.c mới là anh hùng? Lầm to rồi!
Thần Ẩn Quân là một con chiến thuyền khổng lồ, bất kỳ một bộ phận nào trên thân nó cũng đều quan trọng như nhau, thiếu một là hỏng hết!
Người quét chuồng linh thú cũng không thua gì kẻ cầm kiếm ra trận, tất cả đều là anh hùng!
Ở đây, từng người các ngươi, đều là anh hùng!
Trong mắt bản tướng, bất kỳ ai trong Thần Ẩn Quân đều xứng gọi hai chữ 'anh hùng'!”
Quân Văn kinh ngạc phát hiện: mấy người trong Quân Nhu Doanh này, bỗng dưng trông như cao thêm nửa tấc!
Bởi vì ai cũng đứng thẳng lưng như đao, mắt sáng như gà trống sắp xông trận, không còn dáng vẻ rụt rè như chim cút nữa!
Khâu Thiên tướng tiếp lời:
“Còn nữa, đừng tưởng Quân Nhu Doanh chỉ biết hậu cần nhặt nhạnh gõ nồi nấu cơm!
Đến lúc cần, Quân Nhu Doanh chúng ta cũng biết cầm vũ khí xông pha trận địa!
Biết cái tên khác của Quân Nhu Doanh là gì không?”
Bên dưới im re.
Dù trong bụng có người nghĩ: “Phế vật tập trung sở?” hay “Viện dưỡng lão tiền tuyến?” thì cũng chẳng ai dám nói ra.
Chờ thêm một lát, Khâu Thiên tướng cười nói:
“Tên khác của Quân Nhu Doanh, là Toàn Năng Doanh, còn gọi là Các Lộ Tiếp Ứng Sử.
Vì sao ư?
Bởi vì bất cứ nơi nào gặp khó, Quân Nhu Doanh chúng ta đều có thể lập tức lên thay!
Cần tiên phong, có tiên phong! Cần thám báo, có thám báo! Cần kỵ binh? Vừa hay chúng ta cũng cưỡi được thú chiến!
Chúng ta không gì là không biết, không chỗ nào không tới!
Vậy tại sao lại phải tự ti? Tại sao lại phải xem thường chính mình?
Là một thành viên của Quân Nhu Doanh, đó không chỉ là trách nhiệm, mà là… vinh quang!”
Sĩ khí Quân Nhu Doanh lập tức tăng vọt, y như vừa được tiêm m.á.u gà!
Đến cả Quân Văn cũng thấy kích động, dù hắn biết rõ tiểu sư muội ở trên kia đang bịa chuyện y như thật.
Nói không chừng, ta có thể một hơi quét sạch tám cái chuồng linh thú đấy!
Chờ mọi người bình tĩnh lại, Khâu thiên tướng tiếp:
“Muốn trở thành Toàn Năng Doanh, muốn làm người các lộ đều cần đến, thì phải có thực lực thật sự!
Cho nên, ngoài việc làm tốt công tác bổn phận, các ngươi càng phải chăm chỉ tu luyện, không được chểnh mảng!”
Dứt lời, nàng liền bắt đầu điểm danh chọn thân binh.
Cả đám lập tức mắt sáng như đèn kéo quân, mong được gọi tên.
Khâu thiên tướng đọc danh sách:
“Ngụy Duệ, Cảnh Phong, Tịch Thiên Hồng bên ban sửa chữa; Tiêu Văn ban chuồng thú… những người này, theo bản tướng!”
Quân Văn lập tức chắc chắn: người trên đài đúng là Phượng Khê!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-268.html.]
Vì nàng toàn chọn trúng mấy người cùng bị truyền tống vào!
Mấy người Ngụy Duệ tuy lúc đầu không nhận ra, nhưng giờ thì quá rõ rồi.
Tâm trạng… phải nói là vừa lúng túng, vừa kính phục.
Bọn họ đều là tân binh quèn, còn Tiêu Hề Hề lại đi lên làm tận thiên tướng lừng lẫy.
Nói hơi khó nghe, thì là: sói đi ngàn dặm ăn thịt, ch.ó đi ngàn dặm ăn c.ứt, bọn họ làm sao so được với nàng chứ!
Khâu Thiên tướng dẫn tám người thân binh tươi rói về lều lớn của mình.
Nàng chu môi một cái, Quân Văn lập tức hùng hổ chỉ hai người: “Ra ngoài canh cửa!”
Hai người kia lập tức đi luôn, không cần nhắc lại lần hai.
Nói thật thì, ở Quân Nhu Doanh này, kỷ luật đúng là được nâng tầm hẳn!
Giọng Quân Văn run run: “Tiểu… tiểu muội, là muội thật sao?”
Khâu Thiên tướng cong môi: “Chính là bản tướng quân đây.”
Quân Văn suýt nữa khóc tại chỗ!
Tiểu sư muội ơi!
Huynh chịu đựng gian khổ mấy ngày nay, mà muội… từ thiếu nữ nhẹ nhàng lại hóa thành tướng quân mặt sắt!
Đám người Ngụy Duệ cũng sôi nổi hỏi han: Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Phượng Khê chậm rãi đáp:
“Ta chỉ hiểu một đạo lý giản đơn: thiên hạ này, nhiều kẻ chỉ nhìn quần áo chứ chẳng nhìn người.
Thân chiến giáp bạc này, là tấm lệnh bài chứng minh thân phận tốt nhất.”
Ngụy Duệ thầm nghĩ: Tuy nghe thì đơn giản, nhưng đổi lại là người khác thì chắc chắn chẳng ai làm được!
Dưới sự truy hỏi của mọi người, Phượng Khê mới kể sơ lược:
Sau khi bị truyền tống vào, nàng cũng bị chia vào một nhóm khác chứ không phải nhóm Quân Văn.
Thế là nàng liền đi kết thân với lính duy trì trật tự, lời nói phải phép, thái độ cung kính.
Ngay lúc truyền tống, nàng còn âm thầm bỏ vài viên thượng phẩm linh thạch vào túi áo để đề phòng bất trắc.
Hiện tại, cuối cùng cũng phát huy tác dụng!
Chẳng những kết được quan hệ, nàng còn phụ giúp duy trì trật tự, đến khi biết Quân Nhu Doanh vẫn còn khuyết thiên tướng, nàng liền… mượn tạm chức vị một chút.
Tìm cơ hội trốn ra, uống dịch dung đan, mặc giáp bạc, rồi xuất hiện đúng lúc Quân Văn đang ở nơi chiêu binh.
Vừa lên sân khấu, nàng liền bạt tai gọn gàng thủ vệ nghi ngờ thân phận mình!
Sau đó lại ở trước mặt Hoắc Đô úy múa mồm ba phải, nói năng trơn tru như nước chảy.
Và thế là được mời vào đại doanh như thần.
Mấy người Ngụy Duệ nghe xong, mặt mũi đần thối.
Cái kiểu đó mà cũng thành được hả?
Tuy Phượng Khê kể nhẹ nhàng, nhưng bọn họ biết rõ, chỉ cần nói hớ một câu, nàng có thể ch.ết không kịp ngáp!
Ấy vậy mà nàng lại lừa được cả Hoắc Đô úy!
Chứng tỏ nàng tâm tư kín kẽ, lại cực giỏi nhìn thấu lòng người.
Không chỉ có gan làm việc lớn, mà còn biết co biết duỗi, giấu được cả bầu trời trong tay áo!
Đám người Ngụy Duệ vốn đã không còn cảm giác “ta là nhân vật chính” gì cho cam, giờ thì thôi, âm điểm luôn rồi!
Trước giờ còn tưởng mình cao hơn Phượng Khê một cái đầu, giờ thì…
Không ngẩng đầu nhìn nàng thì không thấy được người đâu.
Vừa gặp lại, Phượng Khê bắt cả đám hành quân lễ quỳ gối.
Còn những lời nàng vừa nói nãy giờ
Mọi người đúng là đều quỳ mà nghe.