Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 261
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:40:08
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
261. Vật chôn cùng
Phượng Khê cúi người hành lễ:
“Tiền bối, vãn bối vô lễ, mong được thứ lỗi!”
Dứt lời, nàng nâng ngọc giản lên, đưa thần thức dò xét vào trong.
Chỉ thấy trên đó chi chít toàn là danh sách người đã khuất.
Phượng Khê cầm ngọc giản, lặng thinh thật lâu. Mãi đến khi một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài xuống má.
Quân Văn tuy chẳng rõ tiểu sư muội lại nghĩ ra trò quỷ gì, nhưng vẫn phối hợp hết sức, nét mặt bi thương đầy đủ, thần tình đau buồn như cha ch.ết mẹ mất.
Chính hắn còn phải khâm phục mình.
Rõ ràng mới dạo trước còn là tên ngốc chưa từng nói dối câu nào, thế mà giờ đã mạnh mẽ hóa thân thành “Ca ca diễn xuất đầy kỹ thuật” của tông môn!
Chuyện này nói lên điều gì?
Nói lên hắn có thiên phú làm diễn viên đó trời ạ!
Ngay lúc hắn còn đang lâng lâng tự đắm chìm trong thành tựu cá nhân, thì giọng Phượng Khê nghẹn ngào vang lên:
“Chư vị tiền bối, vãn bối cả gan gọi tên từng người, sau đó sẽ đưa các vị về nhà...
Vạn lần cảm tạ!”
Nàng đang định đọc tiếp cái tên thứ nhất thì...
Một giọng nói trầm hùng vang dội đột ngột cất lên:
“Nặc!” (tiếng Hán cổ nghĩa là “có” á mọi người)
Phượng Khê hơi khựng lại, khẽ lẩm bẩm:
“Lý Thanh Dương...”
Lại có một giọng nữa vang lên:
“Nặc!”
“Hầu Vạn Dặm...”
“Nặc!”
…
Cho đến khi hơn một ngàn cái tên đã được xướng lên, Phượng Khê đã nước mắt đầm đìa.
Quân Văn cũng vậy.
Lúc này, cả hai không phân được đâu là diễn, đâu là thật lòng.
Tâm tình chợt nặng nề.
Dù chẳng rõ những người này vì cớ gì mà chiến đấu, nhưng từng sinh mạng tươi trẻ nay đã biến thành xác lạnh băng, điều ấy cũng đủ khiến người lặng đi.
Phượng Khê dùng tay áo lau qua loa nước mắt, nói:
“Chư vị tiền bối, nếu tiện thì có thể cho vãn bối biết, năm đó các vị vì điều gì mà chiến? Kẻ địch là ai?
Nếu không tiện, cũng chẳng sao. Khi dựng bia tưởng niệm, vãn bối sẽ không khắc nguyên do, chỉ khắc tên chư vị lên đó là được.”
Nàng đã sớm phát hiện ra, tất cả t.h.i t.h.ể đều là cùng một phe, nhìn từ trang phục thì nhận ra ngay.
Cho nên nàng thắc mắc lắm: Kẻ địch đâu?
Kẻ địch lợi hại tới mức không c.h.ế.t lấy một người sao?
Hồi lâu sau, đúng lúc nàng nghĩ chắc sẽ chẳng có câu trả lời, thì lại nghe giọng trầm hùng ấy đáp:
“Không thể nói.”
Phượng Khê nghe xong là hiểu, hỏi nữa cũng bằng không.
Nàng hành lễ:
“Vãn bối đã đi quá giới hạn.”
Ngay sau đó, trước mặt nàng hiện ra...
Một đống nhẫn trữ vật.
Không phải một cái. Là một đống!
Quân Văn suýt chút hét toáng lên vì sợ, may mà kịp nghẹn lại.
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Nếu lỡ hỏng chuyện của tiểu sư muội, hậu quả khó lường!
Phượng Khê mặt đầy ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ lễ:
“Tiền bối, đây là...?”
“Chôn cốt chi tư.” (“Vật chôn cùng” á mấy bà)
Phượng Khê vội xua tay:
“Tiền bối, vãn bối không dám nhận vật này, xin các vị giữ lại cho!”
“Trưởng giả đã ban, không thể từ chối.”
Phượng Khê hít sâu một hơi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-261.html.]
“Vậy thì vãn bối cung kính không bằng tuân lệnh. Đa tạ tiền bối ban thưởng!”
Quân Văn cũng cúi đầu vái lạy.
Trong đầu hắn lúc này chỉ còn đúng ba chữ:
Phát tài rồi!
Phát tài rồi!!
PHÁT TÀI RỒI!!!
Từ ngày theo tiểu sư muội, chuyện nhặt được tiền cứ như ăn cơm bữa!
Hồi trước, một viên Tích Cốc Đan cũng phải bẻ làm tám miếng chia nhau ăn!
Giờ thì hắn chả thèm ngó cái món vô vị đó nữa!
Trước kia vì một tấm phù triện, hắn từng làm... ch.ó săn cho Bùi lão nhị để trả nợ!
Giờ ấy à? Hắn có cả bao tải phù triện, đem ném còn không hết!
Trước đây, toàn bộ tài sản của hắn chỉ vỏn vẹn vài ngàn linh thạch, giờ đã lên tới vài trăm vạn!
Chuyến này về chắc không dưới mấy ngàn vạn đâu!
Má ơi, trước đây nằm mơ cũng không dám nghĩ tới!
Trong lúc hắn còn đang sướng rơn, Phượng Khê lên tiếng:
“Tiền bối, nếu trong nhẫn có y phục hoặc vật dụng, vãn bối dự định sẽ chôn chung dưới bia anh linh, coi như lập mộ, cũng là để giữ lại di vật của các vị.
Không biết có được không?”
“Nhiên!” (Được)
Ngay lúc đó, bộ giáp của tên thống lĩnh kia đột nhiên... tự mình bong ra, xếp gọn gàng trước mặt Phượng Khê.
Phượng Khê dè dặt hỏi:
“Ngài là muốn ta chôn bộ áo giáp này dưới bia anh linh?”
“Nhiên.”
Phượng Khê lúc này mới cẩn thận thu lại bộ giáp cùng toàn bộ nhẫn trữ vật, rồi cùng Quân Văn tiếp tục đào hố.
Quân Văn bây giờ hăng như... trâu cày mùa gặt!
Xoèn xoẹt cuốc một cái tóe cả hoa lửa!
Hắn nghĩ bụng: Giá như ở đây dùng được phù triện thì tiểu sư muội quăng một chồng bạo liệt phù xuống là xong việc sớm rồi!
Chớp mắt, hai người đã ở lại đây năm ngày.
Ngoài vài canh giờ thay phiên nghỉ ngơi, còn lại thời gian đều cắm đầu đào hố.
Cuối cùng cũng đem tất cả t.h.i t.h.ể chôn cất xong xuôi.
Tổng cộng... mười tám cái hố sâu hoắm.
Phượng Khê lại bày cúng phẩm trước từng mộ phần, đốt vàng mã đầy đủ…
Sau tất cả, nàng hỏi:
“Chư vị tiền bối, không biết các vị còn tâm nguyện nào chưa thành, cần vãn bối giúp đỡ hay không?”
Hồi lâu sau, giọng nói kia lại vang lên:
“Không có.”
Phượng Khê cảm thấy hoặc là họ không tin nàng và Quân Văn, hoặc là biết hai người chẳng làm được gì lớn lao.
Thôi thì không ép.
Không phải việc gì cũng tốt để dây vào.
Thấy mình chưa bị truyền tống ra ngoài, chắc thời gian chưa tới, nàng bèn rủ Quân Văn cùng ngồi xuống đả tọa.
Nàng đoán rằng, di tích chiến trường thượng cổ này được chia thành nhiều khu, mỗi khu có một thống lĩnh áo giáp trấn giữ.
Từ đó có thể tưởng tượng, cuộc chiến năm xưa quy mô to lớn nhường nào!
Ngồi thiền một lúc, nàng nhớ ra bản thân vẫn chưa ngộ ra được kiếm thế, liền mặt dày hỏi:
“Chư vị tiền bối, vãn bối đến nay vẫn chưa hiểu được kiếm thế, các vị đều là cao nhân tiền bối, liệu có thể chỉ điểm cho vãn bối một chút?”
Giọng nói kia bảo nàng trước tiên hãy diễn luyện một lần kiếm pháp xem sao.
Phượng Khê lập tức múa một bộ kiếm pháp.
Bộ này là do nàng kết hợp kiếm pháp của bộ xương khô lần trước với Huyền Thiên Kiếm pháp, cải biên mà thành.
Luyện xong mà thấy không ai phản ứng gì, nàng đành chủ động bày thêm chiêu độc:
“Vãn bối còn có thể thi triển liên hoàn đại chiêu, xin các vị xem qua!”
Dứt lời, nàng thả ra mấy cái bàn tay nhỏ, rồi lại tung vài chiêu chữ “QUỲ!”
Lập tức, vô số tiếng kinh hô vang lên.
Quân Văn đứng bên chỉ biết thở dài:
“Chắc đám lão hồn ma này chưa từng thấy ai chơi chiêu hãm như tiểu sư muội đâu!”
Tiểu sư muội, chiêu này đúng là:
Tiền vô cổ nhân – Hậu vô lai giả! (quá vô đạo đức, không ai thèm kế thừa =)) )