Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 257
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:31:02
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
257. Nhân tộc các ngươi thật là biết chơi song chiêu
Phượng Khê sớm đã đoán được tình huống này.
Đừng nói đến cái tên “Nữu Cỗ Lộc Cầu”, chỉ cần nàng công bố chiếc áo choàng của tiểu công chúa Yếm tộc ra, thì đám người này thể nào cũng sẽ tự tìm cớ hợp lý thay nàng.
Nàng mỉm cười nói mấy câu khách sáo, sau đó chắp tay tuyên bố:
“Các vị, lát nữa ta sẽ chia đầu người đám Nam Vực kia cho mọi người một phần.
Đợi khi nào rảnh, mọi người cùng bàn bạc một chút giá cả của mấy con rối đá khổng lồ, linh thạch kiếm được ta cũng sẽ phân đều ra.”
Nàng vừa dứt lời, trong đám người có một người tên Chu Vi Quang, là đường chủ một đường, lập tức reo lên:
“Minh chủ! Nếu không có ngươi, chúng ta đã ch.ết từ lâu rồi!
Chưa nói đến việc ngươi dẫn chúng ta tìm ra Thập Phương Huyết Thần Thạch, ngay cả cục đá cũng giúp chúng ta đổi thành linh thạch!
Ân tình này đời này bọn ta trả không nổi!
Cho nên, mấy cái con rối đá đó cứ để ngươi giữ lấy đi! Ta tin mọi người cũng đều nghĩ như vậy.
Mọi người nói có đúng không?!”
Mọi người: “……”
Có phải cái miệng nhà ngươi hơi dài quá rồi không?!
Lấy đồ của chúng ta đi dâng lên lấy lòng minh chủ, ngươi còn có thể bớt xấu hổ hơn chút không?!
Lúc này ai dám đứng ra phản đối chứ?
Chẳng phải là đối nghịch với minh chủ sao!
Nghĩ đến những lợi ích mà Phượng Khê mang đến, mọi người cắn răng gật đầu, đồng loạt hùa theo:
“Đúng đúng, minh chủ cứu mạng chúng ta, hai con rối đá này tất nhiên phải thuộc về người rồi!”
“Minh chủ, người cứ nhận lấy, bằng không trong lòng chúng ta thật sự áy náy lắm đó!”
“Minh chủ, không phải chỉ là hai con rối đá thôi sao, sau này có thu hoạch gì, người cứ đứng đầu chia trước!”
……
Phượng Khê thấy mọi người vẻ mặt chân thành tha thiết, đành phải... miễn cưỡng mà gật đầu nhận lấy.
Sau đó, nàng cũng thật sảng khoái chia tiền bán “cục đá” cho mọi người.
Người của Thiên Thủy Liên Minh tươi cười rạng rỡ, dù không lấy được Hỏa Tủy thì số linh thạch này cũng quá đủ!
Lúc bọn họ đang chia tiền, đám Ma tộc chỉ biết đứng một bên trơ mắt hâm mộ nhìn.
Ai mà nghĩ được, đập cục đá không chỉ cứu mạng mà còn... kiếm được tiền?!
Biết thế lúc trước cũng nên học Tiêu Hề Hề giả bộ nhét mấy cục đá vào túi!
Từ nay về sau, Tiêu Hề Hề làm gì, tốt nhất cứ học theo, chắc chắn có chỗ tốt!
Ảnh Ma Tịch Thiên Hồng nhớ lại chuyện “Nữu Cỗ Lộc Cầu” gì đó, tò mò hỏi một tên Nhân tộc bên cạnh:
“Cái mà các ngươi gọi là Nữu Cỗ Lộc Cầu rốt cuộc là cái gì?”
Hắn vừa hỏi xong, cả đám Ma tộc đều vểnh tai, xúm lại nghe.
Tên Nhân tộc kia lập tức ngồi rung đùi, đắc ý kể:
“Chuyện này bắt nguồn từ trận chiến thành danh của minh chủ chúng ta! Nửa năm trước, lúc Thiên Thủy Thành tổ chức đại hội võ đấu, có một tuyển thủ tên là Nữu Cỗ Lộc Cầu tung hoành vô địch…
Đó chính là minh chủ của bọn ta…
Bàn tay nhỏ của minh chủ vừa giơ lên, một cái tát giòn vang!
Đối thủ bên kia đến phản kháng còn không kịp!
Minh chủ chúng ta lên võ đài không phải vì tiền, cũng chẳng vì danh, mà là để dạy người ta đạo làm người!
Minh chủ chúng ta... đúng là một người khổ tâm, tấm lòng vì thiên hạ sâu không đáy...”
Đám Ma tộc: “……”
Nhân tộc các ngươi đúng là biết “chơi song tiêu” mà!
Cái này gọi là "khổ tâm dụng ý"? Sao nghe mà giống như thiếu tám đời đức vậy?!
Bất quá, nha đầu Tiêu Hề Hề này đúng là không đơn giản.
Không lâu trước thôi, Thiên Thủy Liên Minh còn chia năm xẻ bảy, vậy mà giờ đây chỉ một mình nàng đã có uy vọng ngút trời!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-257.html.]
Người của Thiên Thủy Liên Minh đối với nàng đúng là sùng bái đến mù quáng!
Cũng phải thôi, người ta không chỉ cứu mạng, còn giúp họ kiếm tiền, ai mà không thích một minh chủ như vậy?
Bên phía Nam Vực, mọi người cũng đang bàn tán về Phượng Khê.
Ngụy Duệ cảm khái:
“Ta thật không ngờ người Bắc Vực lại thu gom được nhiều cục đá như vậy… chẳng lẽ bọn họ từ trước đã đoán được sẽ có hồng thủy sao?”
Hoàng Phủ Nghiêu lắc đầu:
“Không ai có thể đoán trước giao giới sẽ xảy ra chuyện gì, chắc chỉ là trùng hợp.
Người Bắc Vực vốn nghèo, chắc là thấy gì cũng nhặt, nên mới lôi cả đống đá theo.”
Mạnh Ngọc Hiên gật đầu:
“Ta cũng thấy thế, Bắc Vực không có bản lĩnh đoán trước được đâu.”
Cảnh Phong nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:
“Trải qua bao chuyện như vậy, các ngươi còn cho rằng Bắc Vực dễ đối phó?
Riêng Tiêu Hề Hề thôi, đã không thể xem thường!
Chỉ bằng việc nàng có thể thuyết phục được Nhất Giác Hắc Quỳ hợp tác với chúng ta, đã đủ cho thấy nàng không đơn giản! Chưa kể lúc đối phó người khổng lồ đá…”
Chưa để hắn nói xong, Ngụy Hằng đã cắt ngang bằng giọng mỉa mai:
“Ngươi cũng đề cao nàng quá đấy! Ta thấy nàng chỉ là mèo mù vớ cá rán! Ngoài cái miệng ba hoa ra thì có bản lĩnh gì?!”
Cảnh Phong cười lạnh:
“Không có bản lĩnh? Nếu nàng thật sự muốn chơi ch.ết ngươi, ngươi đã c.hết tới mười lần rồi!”
Ngụy Hằng tức đỏ mặt:
“Họ Cảnh kia, ngươi chán sống rồi!”
Ngụy Duệ lập tức quát:
“Ngụy Hằng! Chuyện này không tới lượt ngươi nói. Lui ra nghỉ ngơi dưỡng thương!”
Ngụy Hằng mặt lúc đỏ lúc trắng, nghiến răng bỏ đi.
Cảnh Phong khẽ liếc Ngụy Duệ, cười mà không cười:
“Tốt nhất ngươi trông hắn cho kỹ. Nếu hắn tự đi tìm ch,ết rồi bị Bắc Vực g.iết, chúng ta cũng không rảnh mà thay Ngụy gia đòi lại công đạo đâu.”
Ngụy Duệ nén giận:
“Yên tâm, ta sẽ quản tốt hắn.
Giờ bàn xem kế tiếp phải làm gì đã.”
Cảnh Phong gật đầu:
“Sau trận hồng thủy này, chúng ta tổn thất nặng nề. Tạm thời đừng va chạm với Bắc Vực nữa.
Đợi đến lúc phát hiện ra Hỏa Tủy, lúc ấy tranh cao thấp cũng chưa muộn.”
Mọi người đều gật đầu tán thành.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, hai đội lại tiếp tục tiến về sâu trong vùng giao giới.
Hai bên vẫn giữ khoảng cách nhất định: Nam Vực đi trước, Bắc Vực theo sau.
Người Nam Vực trong lòng đều thấy không thoải mái, chẳng phải đang bị Bắc Vực biến thành “thạch chỉ nam” (la bàn đá) đó sao?!
Thế là, Cảnh Phong chủ động tìm gặp Phượng Khê, đề nghị hai đội thay phiên đi đầu.
Cảnh Phong còn tưởng nàng sẽ đòi lợi ích, ra vẻ chơi xấu…
Ai ngờ Phượng Khê đồng ý rất dứt khoát!
Nàng cười tươi nói:
“Trước đây huynh có lẽ hiểu lầm ta rồi, nghĩ ta nhỏ mọn so đo, thật ra ta là người rất biết lý lẽ, cũng rất dễ nói chuyện!
Ta coi trọng tiền tài... cũng hết cách rồi, ai bảo người Bắc Vực bọn ta nghèo quá chừng.
Nhưng huynh yên tâm, chuyện phân chia rạch ròi, ta tuyệt đối không qua loa.
À đúng rồi, từ trước tới giờ chưa có dịp chuyện trò với huynh, giờ chúng ta vừa đi vừa tán gẫu đi!
Ta chưa từng đến Nam Vực, nghe nói linh khí bên đó dày đặc hơn Bắc Vực bọn ta nhiều lắm, có thật không?”