255. Ta thật sự cảm kích tấm lòng lo lắng của các ngươi đó.
Nhất Giác Hắc Quỳ căn bản cắn nổi Phượng Khê!
Ngươi là ?
Tốt bàn, nhưng mà... ngươi là “” thật ?
Vậy nên, con Hắc Quỳ chỉ trừng mắt tức tối Phượng Khê, lấy một chút ý hòa hoãn.
Phượng Khê cũng chẳng vội, thong thả :
“Tiểu Hắc , hiểu tâm trạng của ngươi bây giờ, dẫu đó đôi bên xung đột mấy vui vẻ, ngươi cũng tin tưởng gì .
mà cho hỏi câu ... ngươi là yêu thú thật, chỉ là thú do trận pháp tạo ?”
Nhất Giác Hắc Quỳ tức đến co giật .
Nha đầu chê thì cũng nghi là đồ giả. Cái miệng thật đúng là lời nào lọt!
Phượng Khê bộ dạng của nó là ngay — đây hẳn là yêu thú sống thiệt, sống động từ đầu tới đuôi.
Tốt , thế thì dễ !
Nàng thở dài một tiếng:
“Ta đúng là lo cho các ngươi thiệt mà!”
Nhất Giác Hắc Quỳ chờ nửa ngày, chẳng thấy tiếp theo là gì, bèn sốt ruột gầm lên hai tiếng, thúc giục Phượng Khê tiếp.
Phượng Khê bĩu môi, vẻ bất đắc dĩ:
“Thật cũng , vì ngươi cũng chắc tin.
nếu ngươi thì... !
Các ngươi là nhận lệnh khác mà tới đây, đúng ?”
Vừa , nàng thẳng mắt nó.
Nhìn thấy ánh mắt Nhất Giác Hắc Quỳ khẽ d.a.o động, nàng đoán đúng .
Phượng Khê liền tiếp tục:
“Tuy ai lệnh, nhưng rõ là đó các ngươi trở về.
Ngươi tin?
Cái Hồng Thủy đúng là ăn mòn linh lực, nhưng bọn tay mơ, ai cũng cách giữ mạng cả. Trong thời gian ngắn, các ngươi đánh thắng đúng là mơ giữa ban ngày!
Ngươi thử nghĩ , lỡ như đang giữa đường, Hồng Thủy rút lui thì ?
Là yêu thú thủy sinh, các ngươi nước, chẳng chỉ còn đường ch.ết?”
Nhất Giác Hắc Quỳ gầm lên vài tiếng, rõ là phản bác động tâm.
Phượng Khê mỉm :
“Ngươi định là, chỉ cần các ngươi về, Hồng Thủy sẽ rút ?
Ngươi nghĩ kỹ ?
Ngươi nơi giao giới di tích chiến trường thượng cổ, đúng ?
Hồng Thủy ăn mòn linh lực, tất nhiên cũng thể ăn mòn kết giới của di tích. Một khi kết giới phá, đó là đại họa trời long đất lở!
Cho nên Hồng Thủy thể tồn tại lâu, sẽ sớm rút lui thôi.
Đến lúc đó, nếu các ngươi chạy, chờ ch.ết hết cả bầy ?”
Lần , Nhất Giác Hắc Quỳ gào lên nữa, hiển nhiên nó Phượng Khê dọa cho nguội nửa cái đầu.
Phượng Khê nhân cơ hội luôn:
“Xét về một khía cạnh nào đó, chúng đều là nạn nhân, cần gì tương tàn?”
Nhất Giác Hắc Quỳ: “……”
Tuy học nhiều, nhưng " tương tàn" dùng đúng đó?
Phượng Khê tiếp, mặt nghiêm túc:
“Trong bầy các ngươi, ngươi hẳn là thông minh nhất, nếu cũng chẳng đến đây ngóng tình hình.
Bởi mới chọn chuyện với ngươi.
Nếu đổi là con Hắc Quỳ nào khác, óc đặc như đất, cũng hiểu gì……”
Nhất Giác Hắc Quỳ bỗng thấy lâng lâng.
Ngươi... thật mắt !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-255.html.]
Ta đúng là thông minh nhất đàn!
Bọn ngốc so với !
Phượng Khê tiếp tục dụ dỗ:
“Nếu cảnh ngộ hai bên đều chẳng khá hơn là bao, thì cần chi sống mái?
Hay là vầy , các ngươi đưa bọn lên bờ, đổi , bọn biếu các ngươi một ít thịt yêu thú với đan dược.
Ngoài , còn hứa, nếu Hồng Thủy rút lui giữa đường, thể tạm thu các ngươi túi linh thú, chờ chuyện yên thì đưa các ngươi đến Vô Tận Chi Hải.
Nơi đó biển cũng ăn mòn linh lực, các ngươi chắc là nhanh chóng thích nghi .
Ngươi thấy đề nghị thế nào?”
Nhất Giác Hắc Quỳ mắt chớp liên tục, hiển nhiên đang cân đo lợi hại.
Phượng Khê thúc giục:
“Chiến đấu kéo dài là thương vong. Ngươi quyết nhanh , chậm trễ là hại cả tộc đấy!”
Nhất Giác Hắc Quỳ nàng giục tới mức rối tinh rối mù, liếc sang bên còn đang đánh túi bụi, tạm thời phân thắng bại, thế là cắn răng gật đầu với Phượng Khê.
Phượng Khê vỗ tay khen:
“Ta ngay ngươi chỉ thông minh mà còn quyết đoán! Một xoay chuyển cục diện, cứu cả tộc, ngươi là hùng dân tộc đó nha!”
Nhất Giác Hắc Quỳ xong suýt nữa vỡ đầu vì sung sướng, may mà cánh, chứ là bay lên tận trời!
Phượng Khê nhấn mạnh thêm:
“Đã thì, giờ với ngươi cùng hô to, cho bọn dừng tay.
Mà thấp quá, ai thấy, để lên đầu ngươi nha!”
Nhất Giác Hắc Quỳ: “……”
Ngươi hổ ?!
Còn đầu ? Sao luôn lên mặt cho ?!
Cuối cùng, Phượng Khê ... lưng Nhất Giác Hắc Quỳ.
Thật nàng định lưng, chỉ cố tình "đầu" để mặc cả thêm chút trò.
Phượng Khê hướng về phía chiến trường hét lớn:
“Đừng đánh nữa! Dừng hết tay ! Có chuyện quan trọng cần !”
Nhất Giác Hắc Quỳ cũng gầm lên phụ họa.
Lúc , hai bên mới chịu dừng tay.
Đám Ngụy Duệ trông thấy Phượng Khê chễm chệ lưng Hắc Quỳ, mắt trợn rớt ngoài!
Nàng... ở đó?!
Nhất Giác Hắc Quỳ chở Phượng Khê từ từ bơi tới gần, đó truyền tin với mấy con còn .
Phượng Khê thì kể cho đám Ngụy Duệ chuyện nàng đạt thỏa thuận với Nhất Giác Hắc Quỳ .
Cả đám đều sốc nổi lời nào.
Hóa ... thể thương lượng với yêu thú?
Bọn họ lúc chỉ lo đàm phán thành công thật .
Dù hiện tại mới mỗi một con đồng ý.
Phượng Khê :
“Có thành , một là xem tụi nó suy nghĩ , hai là xem thành ý của chúng .
Bên Bắc Vực thì nghèo lắm, thịt yêu thú và đan dược hạn, nhờ bên Nam Vực các nhiều đó nha~”
Đám Ngụy Duệ: “……”
Đây là đang khen bọn , đang lấy bọn cây rụng tiền?!
Biết nhưng cũng chỉ thể nhịn.
Dù hiện tại Phượng Khê là cầm trịch cả buổi đàm phán, thể chọc giận nàng, đành “tình nguyện” móc mà cống.
Lời của bọn họ, Nhất Giác Hắc Quỳ đều thấy hết, mớ tài nguyên đó cho động tâm.
Cuối cùng, chúng nó đồng loạt gật đầu đồng ý với đề nghị của Phượng Khê.
Đến lúc đạt thỏa thuận, con Hắc Quỳ Phượng Khê lừa đầu tiên còn hí hửng kể công:
Lão tử đây chính là Phượng Khê nhất tộc trong đám Hắc Quỳ — tự hào bá cháy luôn!