251. Tiêu Hề Hề, đáng để kết giao!
Người Nam Vực nín thở nén giận!
cuối cùng vẫn cắn răng mà theo.
Tuy rằng Nam Vực gánh phần chính, nhưng đám Bắc Vực cũng thể khoanh tay , chỉ là… bớt hăng hái hơn tí thôi.
Phượng Khê lúc vẫn cái ghế nhỏ, nheo mắt quan sát.
Đám đá khổng lồ , tuy hình thể to lớn nhưng động tác vô cùng linh hoạt, tốc độ chẳng hề thua kém rối trận pháp chút nào.
Phượng Khê nghĩ đến đây, khẽ giật .
Đám đá … chẳng lẽ cũng là một loại rối trận pháp?
Nếu là rối, tất sẽ bàn trận pháp.
Chẳng lẽ trong những tảng đá phía … giấu bàn trận pháp?
Phượng Khê cảm thấy khả năng cao.
Bởi nếu là rối, thì chúng lẽ lập tức tấn công, kiểu dừng một chốc như thế.
Hơn nữa, cái đá khổng lồ đầu tiên là tổ hợp từ nhiều tảng đá nhỏ mà thành, còn mấy cái như từ đất chui lên ...
Nghĩ tới đây, Phượng Khê liền gọi lớn về phía Nam Vực:
“Ta nghi mấy con đá khổng lồ là rối trận, các thử công phần n.g.ự.c xem sơ hở gì ?”
Người Nam Vực nuốt cục tức lòng… theo.
Quả nhiên, một đòn liền khiến đám đá để lộ sơ hở, phần n.g.ự.c chúng bảo vệ đặc biệt — đích thị là rối trận!
Mắt Phượng Khê lập tức sáng rỡ:
“Người của Thiên Thủy Liên Minh lệnh! Tập trung công kích phần ngực!
Các vị Nam Vực, cùng nỗ lực thêm chút nữa, một tiếng trống tinh thần hăng hái hơn, hôm nay nhất định xử gọn đám đá !
Tiến lên!
Đều tiến lên cho !”
Ngụy Hằng thấy Phượng Khê cầm thanh kiếm đen múa loạn chỉ huy, suýt nữa tức đến nổ phổi!
Người thì lao lên hết cả , còn ngươi? Ngươi đó hô hào là xong chắc?!
Chờ xử xong đám đá , xem xử lý ngươi thế nào!
Phượng Khê cũng thật sự bất đắc dĩ!
Nếu nàng dùng tuyệt chiêu, cái áo choàng nhỏ chắc cầm nổi!
Bất quá, nàng cũng tính — cùng lắm thì… lộ cái áo Nữu Cỗ Lộc Cầu !
Tuy danh tiếng cái áo mấy , nhưng giặt giặt vài là trắng thôi!
Nàng còn cẩn thận ngụy trang mộc kiếm thành màu đen, bởi vì kiếm Nữu Cỗ Lộc Cầu chính là một màu đen sì sì.
Mộc kiếm bây giờ quen việc dễ , tự nó thể… sơn cho chính .
Y hệt chủ nhân nó – lương tâm, chuyện gì cũng tự lo, chẳng nhờ ai!
Sau một hồi c.h.é.m g.i.ế.c ác liệt, cuối cùng một con đá khổng lồ đánh trúng bàn rối, “rầm” một tiếng sập xuống, vỡ tan thành từng mảnh.
Phượng Khê lúc phản ứng còn nhanh hơn cả khỉ!
Người còn kịp định thần, nàng nhào tới gom sạch bàn rối mang .
Danh nghĩa: “Ta sợ nó… xác c.hết vùng dậy!”
Mọi : “……”
Có điều giờ ai rảnh mà cãi với nàng, vì vẫn còn tới bảy con đá nữa cơ mà!
Kết quả, mỗi một con ngã xuống, Phượng Khê bay như ong tới hốt lấy một cái bàn rối.
Người Nam Vực tức khó hiểu:
Cái cô nương Tiêu Hề Hề tu vi cao, chạy nhanh thế ?!
Cuối cùng, tám con đá đều tiêu diệt.
Phượng Khê thở phào: “Cuối cùng cũng xong ! Mệt chết!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-251.html.]
Mọi bộ quần áo trắng sạch dính hạt bụi của nàng: “……”
Quân Văn lập tức :
“Nếu nhờ chỉ huy hợp lý, nếu nhờ phát hiện bọn chúng là rối trận, thì e là chúng thành phân bón hết !
Cho nên, chính là đại công thần của trận chiến !
Không xa, giọng hét nhiều quá mà khản luôn , vất vả bao!”
Cả đám thương tích đầy : “……”
Phượng Khê xua tay:
“Ca, đừng thế! Mỗi một việc, chỉ những gì giỏi thôi.
Còn cảm ơn các vị bằng hữu Nam Vực, nếu nhờ họ xông pha trận địa, chúng cũng thể thuận lợi hạ đám đá !”
Quân Văn bên lập tức ôm quyền:
“Muội sai! Lần may nhờ các , đa tạ, đa tạ!”
Bao Hữu Phúc lau mồ hôi, cũng ôm quyền theo:
“Phải đó đó, cảm ơn các nhiều nha!”
Những khác cũng bắt đầu lác đác lên tiếng cảm tạ.
Người Nam Vực: “……”
Đám Bắc Vực các ngươi, mặt ai dày hơn ai ?!
Gọi là cảm ơn ? Rõ ràng là đang xát muối lên tim !
Người khác còn kịp gì, Ngụy Hằng lạnh giọng quát:
“Tiêu Hề Hề, ngươi đừng giả bộ ở đây! Rõ ràng là ngươi đẩy chúng lên bia đỡ đạn!
Tất cả đây! Hôm nay g.i.ế.c Tiêu Hề Hề! Ai dám cản là địch của Ngụy gia Nam Vực!”
Quân Văn bĩu môi:
“Ngươi bệnh ? Hay não thiếu dây mà cái câu thiếu não thế ?!
Muội là minh chủ Thiên Thủy Liên Minh, ngươi đòi g.i.ế.c nàng, chúng chắc?
Huống hồ, Ngụy gia các ngươi giỏi thì giỏi ở Nam Vực, chứ chẳng lẽ chạy sang Bắc Vực cũng dám lăn lộn?!
Hay là, hai thử solo một trận? Tuy tu vi thấp hơn ngươi, ngươi sẽ … dám đánh chứ?”
Ngụy Hằng suýt nữa tức đến nổ gan!
Hắn định gào lên thì đường Ngụy Duệ quát:
“Ngụy Hằng, đủ !”
Ngụy Hằng rõ ràng sợ Ngụy Duệ, hung hăng trừng Quân Văn một cái câm họng.
Ngụy Duệ sang Phượng Khê:
“Ngươi thông minh! Lần Nam Vực chúng ngươi chơi một vố, coi như nhận thua!
ngươi giao bàn rối cho chúng . Nếu , đừng trách chúng khách khí.”
Phượng Khê tươi như hoa:
“Ngươi cũng định giao. Ta là điều mà.
Có điều, ai cũng góp sức, bàn rối tất nhiên chia đều.
Tổng cộng tám cái, Nam Vực ba cái, Bắc Vực ba cái, Ma tộc hai cái, như ?”
Ngụy Duệ tuy hài lòng, nhưng khi bàn bạc với Cảnh Phong và nhóm , vẫn gật đầu đồng ý.
Dù mục tiêu chính là lấy Hỏa Tủy, chẳng đáng vì mấy cái bàn rối mà gây căng thẳng với Bắc Vực.
Phượng Khê liền vui vẻ chia bàn rối .
Ma tộc vốn nghĩ nàng sẽ chia phần cho họ, nhớ đến chuyện nàng từng thẳng thừng từ chối đề nghị để họ tiên phong Nam Vực, thế là ấn tượng về nàng càng tăng cao.
Tiêu Hề Hề đáng để kết giao!
Có việc, nàng thực sự xông pha!
Có của ngon, nàng thực sự chia đều!
Không ai ngờ…Phượng Khê sớm cho Tiểu Hắc Cầu moi sạch đống linh thạch cực phẩm bàn rối …