Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 249

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:30:44
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

249. Vinh hoa phú quý cả đời

Bao Hữu Phúc chỉ thấy đầu óc quay cuồng, hoa mắt chóng mặt, nhưng rất nhanh chân hắn đã chạm tới mặt đất vững vàng.

Hắn tập trung nhìn quanh, cảnh sắc nơi đây chẳng khác mấy so với chỗ trước, xem ra phán đoán của vị đại chất nữ kia là đúng — nơi này mới là hướng đi thật sự.

Phượng Khê lúc này đang cùng đám Ma tộc kia c.h.é.m gió nói chuyện, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng bừng, thoạt nhìn tâm trạng cực kỳ phơi phới.

Mà nàng vui vẻ đương nhiên là có lý do cả — vừa mới nhảy xuống liền dẫm trúng một bụi hỏa tủy trăm năm!

Đổi lại là người khác, cho dù không bị đốt thành than thì ít nhất cũng trọng thương nằm bẹp.

Nhưng Phượng Khê thân mang Tích Hỏa Châu mà!

Nói trắng ra là: không việc gì cả!

Tự dưng nhặt được một đống hỏa tủy trăm năm, khỏi cần tốn sức đi tìm!

Phượng Khê vung tay một cái, trực tiếp ném đám hỏa tủy ấy cho Tiểu Chim Béo.

Tiểu Chim Béo lập tức ăn cho phồng lên như quả cầu!

Mượt đến mức sắp đuổi kịp cả Tiểu Hắc Cầu!

Nó thì chẳng buồn quan tâm, đợi tiêu hóa xong đống hỏa tủy này, thân hình lại tự khắc trở về bình thường.

Huống hồ, béo một chút thì có làm sao?

Mẫu thân nó là Nữu Cỗ Lộc Cầu, vậy thì nó chính là Tiểu Cầu Cầu!

Tiểu Hắc Cầu thấy nó đắc ý như vậy thì khó chịu ra mặt, liên tục cà khịa bên cạnh.

Nhưng Tiểu Chim Béo tâm trạng đang tốt, chẳng buồn so đo.

Trong lòng nó lâng lâng như hoa nở đầu xuân:

“Mẫu thân một bụng toàn ý xấu, kiểu gì cũng moi thêm cho ta một đống hỏa tủy!

Hồi trước giả vờ nằm ăn vạ đúng là nước cờ sáng suốt!

Diễn có một tí mà vinh hoa phú quý cả đời!

Ta đúng là con chim lanh lợi nhất trong thiên hạ!”

Ở phía sau, Quân Văn cũng vừa nhảy xuống, nhìn thấy cảnh này mà trố mắt trợn mày:

“Vậy mà cũng được á?!”

Hắn không cam lòng, thử đi một vòng quanh đó xem sao — nhưng khắp nơi chỉ toàn là đá tảng, đừng nói hỏa tủy trăm năm, ngay cả cọng cỏ cũng không có!

Ngay sau đó, đám Ma tộc cũng lục tục nhảy xuống. Không ai biết Phượng Khê vừa vớ được món lời to, nên đều xúm lại bắt chuyện.

Lý do rất đơn giản — biểu hiện của Phượng Khê khiến bọn họ phải nhìn nàng bằng con mắt khác.

Có bản lĩnh thật sự thì đi đâu cũng được tôn trọng.

Phượng Khê thấy Bao Hữu Phúc cũng nhảy xuống thì chủ động tới hỏi han. Bao Hữu Phúc cảm động đến đỏ mặt, càng thêm coi nàng như người một nhà.

Trên vách đá, sau khi Bao Hữu Phúc dẫn đầu nhảy xuống, người phía sau cũng lần lượt đổ theo.

Bởi vì hắn nói đúng — minh chủ và đám Ma tộc đều nhảy xuống, nếu người Nam Vực còn chần chừ, lỡ bị làm khó thì căn bản không có cửa phản kháng.

Người vốn dĩ dễ bị tâm lý bầy đàn chi phối. Đông người nhảy thì những người còn lại cũng nghĩ:

“Ai cũng nhảy rồi, ta không nhảy chẳng phải quê độ?”

Mọi người vừa nhảy xuống phát hiện chẳng bị gì, lập tức có cảm giác như tái sinh sau tai nạn, mừng muốn khóc!

Tiếp theo là một tràng cảm kích và sùng bái dành cho Minh chủ!

Phượng Khê lập tức được cầu vồng lấp lánh vây quanh!

Nàng làm bộ khiêm tốn vài câu, rồi dẫn cả đội tiếp tục tiến bước.

Đám Ma tộc cũng không cố ý đi sau riêng nàng, mà hòa lẫn vào hàng ngũ.

Mọi người có hơi ngượng ngùng, nhưng cũng cảm thấy… mới mẻ, kích thích!

Ai mà ngờ được lại có ngày mình cùng Ma tộc hòa thuận chung sống?!

Lúc này, Quân Văn phát hiện người Nam Vực cũng bắt đầu nhảy xuống — đoán chừng bọn họ cũng nhận ra vách đá chỉ là ảo cảnh.

Phượng Khê chẳng hề bất ngờ — thiên hạ này đâu chỉ có mình nàng thông minh? Có người nhìn ra cũng là lẽ thường.

Nàng rất tự tin, nhưng không hề tự phụ.

Quãng đường tiếp theo, tuy có vài khúc quanh nhỏ, nhưng nhìn chung vẫn ổn.

Ngay khi mọi người vừa hơi thả lỏng, mặt đất dưới chân đột nhiên… động đậy!

Hơn nữa còn phát ra tiếng “vù vù” chói tai!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-249.html.]

Quân Văn lập tức chắn trước mặt Phượng Khê, cau mày nói:

“Sao đá lại chuyển động? Lẽ nào đá này thành tinh rồi?!”

Đầu lĩnh Ảnh Ma tộc — Tịch Thiên Hồng đứng gần đó trầm giọng đáp:

“Xem ra đây là quỷ minh thạch của Ma giới chúng ta.

Chỉ là số lượng bình thường cực hiếm, chưa từng thấy nơi nào nhiều thế này!

Mọi người phải cẩn thận, tiếng vù vù kia sẽ công kích thần thức!

Hơn nữa quỷ minh thạch còn có thể phát nổ gây thương tích!”

Quả nhiên, lời hắn vừa dứt thì đã có không ít người ôm đầu kêu đau — hiển nhiên thần thức bị thương!

Phượng Khê hỏi hắn:

“Có cách gì hóa giải không?”

Tịch Thiên Hồng lắc đầu:

“Không có biện pháp gì tốt.

Trừ phi đập nát hết đám đá này thành bột mịn, nếu không chúng sẽ liên tục phát ra âm thanh.

Nhưng nơi này đầy rẫy quỷ minh thạch, có mà đập đến c.hết cũng không xuể.”

Lúc này có người bắt đầu ồn ào:

“Đều tại Minh chủ cứ khăng khăng đòi nhảy xuống, chứ ở lại bên trên thì đã không xảy ra chuyện này!”

Lời hắn vừa dứt, đã có kẻ hùa theo phụ họa.

Nhưng cũng có người nghe không lọt tai, đứng ra phản bác:

“Ngươi nói vậy là cắn rứt lương tâm đấy!

Minh chủ có bắt ép ngươi nhảy đâu, là chính ngươi tự nhảy mà!

Nói cho đúng, nơi giao giới này vốn đã đầy nguy cơ, mắc gì lại đổ hết cho minh chủ?!”

“Đúng vậy! Trước đó nếu không có Minh chủ, có khi ngươi đã sớm bị lốc linh lực cuốn bay, còn cái mạng mà chửi đổng ở đây chắc?!

Ngươi đúng là qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát!”

Cục diện nhất thời hỗn loạn, có phần mất kiểm soát.

Phượng Khê chẳng hề ngạc nhiên. Đám người tạm bợ, cơ hội đến thì chen nhau, gặp chuyện thì bắt đầu chia phe chửi bới — rất bình thường.

Phải trải qua một quá trình rèn giũa thì đội ngũ mới mong có sự đột phá.

Tịch Thiên Hồng đứng bên lạnh nhạt nhìn tất cả, trong lòng thầm nghĩ:

“Nhân tộc thích tranh giành nội bộ, điểm này từ xưa đến nay chưa từng thay đổi.

Cho nên cho dù Nhân tộc chiếm giữ tài nguyên tu luyện dồi dào, có tổ tiên lưu lại điển tịch các loại, thì vẫn không thể đè đầu được Ma tộc chúng ta.”

“Tiêu Hề Hề này tuy có bản lĩnh, nhưng rõ ràng không gánh nổi đám người này.

Hôm nay cái gọi là Thiên Thủy Liên Minh e rằng cũng chỉ là trò cười thôi.”

Tất nhiên, hắn chẳng quan tâm.

Ma tộc bọn họ, đặc biệt là Ảnh Ma tộc, thần thức vốn đã mạnh hơn Nhân tộc nhiều. Quỷ minh thạch chẳng gây uy h.i.ế.p gì lớn với bọn họ.

Chờ khi thời cơ đến, hắn sẽ để đám Thiên Thủy Liên Minh đi trước mở đường.

Hắn còn đang suy tính, thì đã thấy Phượng Khê từ nhẫn trữ vật lôi ra một cái chậu rửa mặt, sau đó lại lôi thêm một cái xẻng sáng loáng, bắt đầu… gõ leng keng!

Vừa gõ, nàng vừa cảm nhận xem tiếng động có ảnh hưởng đến thần thức của mình hay không.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, tiếng gõ đã làm nhiễu sóng công kích của đám quỷ minh thạch!

Phượng Khê lập tức hét lớn:

“Tất cả câm mồm!

Học theo ta, gây ra tiếng động quấy nhiễu quỷ minh thạch! Mau lên!”

Mọi người nghe thấy, vội vàng làm theo.

Đủ loại khí cụ được mang ra trận!

Thậm chí còn có người móc ra cả kèn xô na, thổi một tiếng long trời lở đất, qu.ỷ thần thất kinh!

Có người thật sự không tìm được vật gì để gõ, dứt khoát gào luôn tại chỗ!

“Gào không c.h.ế.t thì ta cứ gào!”

Loading...