247. Tới uống gió Tây Bắc nha
Bên còn đang lục đục cãi , bên Phượng Khê với Quân Văn thong thả về đội ngũ.
Hai bên vốn cũng chẳng cách xa là mấy, chuyện phát sinh đều thấy hết cả.
Ánh mắt Quân Văn lập tức đổi.
Không ai cũng bản lĩnh vượt cấp chiến đấu, huống hồ vượt còn tận mấy cảnh giới!
Quân Văn vô cùng hưởng thụ ánh .
Quả nhiên theo tiểu sư vẫn là tuyệt nhất!
Không cần ăn cần uống, chỉ cần bên cạnh cũng thể hưởng ké hào quang!
Thật sự là quá mỹ diệu!
Có điều, trong lòng càng thêm lo lắng.
Người Nam Vực bắt đầu chú ý đến bọn họ, nhất định dễ dàng bỏ qua.
Vì ít bắt đầu d.a.o động, đánh trống lui quân, định tiến vùng giao giới nữa.
Phượng Khê chẳng buồn để tâm, ai chí nấy, ép gì.
Huống hồ, loại đội ngũ tập hợp vội vã thế vốn dĩ mấy phần liên kết, cuối cùng giữ một phần ba là tệ.
Phượng Khê sang với Bao đại thúc:
“Bao đại thúc, lúc nãy bảo với bên là là minh chủ, nên mặt dày minh chủ tạm một lúc, miễn cho bọn họ đến tìm thúc gây phiền toái.”
Bao Hữu Phúc cảm động suýt .
Nếu trong lòng ông còn vài phần cảnh giác với Phượng Khê, thì giờ khắc tan thành mây khói.
Đừng cái danh minh chủ, dù bắt ông nhận Phượng Khê cháu đích tôn ông cũng đồng ý hai lời!
Thế là Phượng Khê danh chính ngôn thuận lên Minh chủ Thiên Thủy Liên Minh.
Nàng với :
“Vừa nãy các ngươi cũng đó, Nam Vực dùng chúng vật thế mạng, dứt khoát từ chối.
Ta để khoe công, mà là với các ngươi một đạo lý: càng yếu thế, càng khác coi thường. Muốn tôn trọng, thì dám phản kháng!
Người Nam Vực thì gì hơn ?
Chẳng cũng chỉ một cái mũi hai con mắt?
Bọn họ tới, phần lớn đều là Trúc Cơ và Kim Đan kỳ. So với chúng mạnh hơn một chút, nhưng tuyệt đối chênh lệch quá xa!
Cho nên các ngươi sợ cái gì?
Các ngươi sợ bọn họ, mà là sợ cái tư tưởng ăn sâu lâu nay – tưởng rằng Nam Vực là cao nhân nhất đẳng.
Kỳ thực bọn họ chỉ tính là cái rắm!
Chỉ cần chúng đồng lòng, căn bản cần e ngại!
Nếu bọn họ chọc thì thôi. Còn nếu bọn họ dám lấn tới—
Tới một tên, gi.ết một tên! Tới hai đứa, gi.ết cả cặp!”
Dù lý trí đều Phượng Khê đang tiêm m.á.u gà, nhưng thể khống chế mà m.á.u sôi sùng sục!
đó!
Người Nam Vực thì ?!
Dựa cái gì mà lúc nào cũng cha thiên hạ?!
Làm cái rắm !
Thấy sĩ khí sục sôi đủ, Phượng Khê tiếp tục:
“Muốn nắm thế chủ động, điều đầu tiên là hành động thống nhất, mạnh ai nấy đánh.
Cho nên nhắc một nữa về kỷ luật – mong các vị nghiêm túc tuân theo.
Bằng , hậu quả tự chịu!”
Sau khi nhấn mạnh quy củ, nàng phân đội thành năm nhóm, chọn năm đường chủ.
Dù cũng mấy trăm , phân chia mới dễ quản.
Chuẩn đó, Phượng Khê phất tay, dẫn tiến vùng giao giới.
Mới bước , liền gặp ngay cơn lốc linh lực!
Cơn lốc cuốn theo khí thế hủy thiên diệt địa ầm ầm lao đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-247.html.]
Phượng Khê lập tức bảo ôm , nhanh tay thả Tiểu Hắc Cầu hấp thu cơn lốc.
Tiểu Hắc Cầu: “……”
Luyện đan xong khói đen thì hút!
Đánh với Ma tộc, ma khí cũng hút!
Yếm khí, cũng là hút!
Giờ ngay cả… gió?! Cũng tới lượt hút?!
Mắng thì mắng thôi, nhưng Tiểu Hắc Cầu vẫn ngoan ngoãn hết sức hấp thu cơn lốc linh lực.
Trong lòng nó nghẹn ngào: chẳng lẽ đây là cái gọi là… uống gió Tây Bắc để sống?!
Kỳ thực, linh lực cuồng phong là đồ .
Chỉ là đại đa phúc tiêu hóa nổi.
Đợi đến khi cơn lốc qua , Tiểu Hắc Cầu suýt nữa đập đầu tường vì no.
Mọi trong Thiên Thủy Liên Minh nó giúp một trận, tưởng là do ôm đúng lúc nên mới thoát kiếp nạn.
Thế là— lòng trung thành với liên minh tăng vọt!
Với vị minh chủ mới toanh như Phượng Khê, cũng nhiều thêm vài phần công nhận.
Minh chủ tuy nhỏ tuổi, nhưng gan mưu, đúng là nhân tài!
Với đồng đội trong Thiên Thủy Liên Minh, ai nấy cũng thiết hơn hẳn.
Dù cũng từng ôm qua một trận sinh tử !
Quân Văn lúc sung sướng :
“Bọn Nam Vực cơn lốc quét bay , chắc trong thời gian ngắn đến phiền .”
Phượng Khê nhắc nhở:
“Ở vùng giao giới, kẻ nguy hiểm nhất Nam Vực, mà là những tình huống phát sinh bất ngờ và bí cảnh! Cho nên tuyệt đối lơ là.”
Quân Văn rùng .
Vừa nãy đúng là bay xa, may mà đầu dây thừng vẫn còn buộc bên tiểu sư , kéo tỉnh táo .
Phượng Khê nhớ tới chuyện Bao đại thúc gặp , bèn :
“Nếu ai kéo bí cảnh, mà mạo hiểm thì tìm cách bất tỉnh, như hơn nửa khả năng sẽ ‘thả’ an .”
Mọi đồng loạt gật đầu, tỏ vẻ hiểu .
Có điều, cũng ít chỉ tai lọt tai .
lúc , phía bỗng xôn xao.
“Minh chủ! Chúng gặp Ma tộc !”
Phượng Khê nhướng mày, bước tới hàng đầu.
Đối diện là hơn mười Ma tộc, đều là tộc Độn Ma, phần lớn là Kim Đan và Trúc Cơ kỳ.
Bọn Ma tộc tỏ kiêu căng ngạo mạn.
Tên cầm đầu thấy Phượng Khê đánh giá nàng từ xuống , :
“Nơi địa bàn Nhân tộc các ngươi! Các ngươi đường các ngươi, chúng qua cầu độc mộc, nước sông phạm nước giếng!”
Phượng Khê chẳng giận, nhàn nhã đáp:
“Được thôi, chúng cũng dính dáng gì.
Có điều, đều là tu sĩ Bắc Vực cả, nhắc các ngươi mấy câu bằng hữu.
Người Nam Vực hiện đang rêu rao rằng: chỉ cần thấy Bắc Vực là gi.ết – bất kể Nhân tộc, Ma tộc Yếm tộc, gặp một gi.ết một.
Các ngươi tự lo liệu cho .”
Tên cầm đầu cau mày: “Ngươi thật?”
Phượng Khê mỉm :
“Ta rảnh dọa các ngươi chơi. Bọn họ còn bắt chúng vật thế mạng, từ chối thẳng.
Có thể là vì bên đông, nên bọn họ tạm thời bỏ qua.”
Dứt lời, Phượng Khê xoay rời cùng đội ngũ.
Tên cầm đầu Độn Ma tộc ánh mắt lóe sáng, sang đồng bạn :
“Chúng theo bọn Nhân tộc nhưng cách xa một chút. Nếu Nam Vực thật sự khó dễ, thì còn thể mượn tay họ gánh tai họa .”