Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 241

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:30:26
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

241. Dẫu ch.ó gặp vận giàu sang, cũng đừng quên người xưa

Kim Mao Toan Nghê chỉ cảm thấy m.áu nóng sôi trào!

Từ sau khi tu vi tuột dốc không phanh, nó đã bao lâu rồi không được người ta kính ngưỡng, sùng bái? Cảm giác đó, nó tưởng đời này chẳng còn có cơ hội nếm trải nữa.

Giờ phút này, nó như bừng tỉnh giữa mộng dài, tưởng như vừa trở lại thuở mới trở thành trấn phái thần thú.

Nó – Kim Mao Toan Nghê! Một trong tứ đại thần thú trấn phái oai phong lẫm liệt!

Khi ấy là cảnh tượng gì, vinh quang ra sao! Vậy mà từ lúc tu vi rớt xuống đáy vực, nó trở thành trò cười cho thiên hạ!

Nhưng hôm nay, nó lại một lần nữa vùng lên!

Mà tất cả đều là nhờ Phượng Khê!

Không chỉ giúp nó khôi phục tu vi, nàng còn khiến nó lần nữa cảm nhận được điều gọi là tôn nghiêm!

Nàng chính là ánh sáng cuộc đời nó!

Trong khi Kim Mao Toan Nghê vẫn đang say mê thắp hương cho cảm xúc, Phượng Khê lại không thèm động thủ, chỉ ung dung chuyện trò với Lương Tam Quý.

Dẫu sao trong đám người nơi đây, Lương Tam Quý tu vi cao nhất – Hóa Thần sơ kỳ, nàng cần nghĩ cách ngăn cản hắn ra tay.

May thay, Lương Tam Quý lúc đó không định động thủ. Hắn cho rằng mình dẫn theo một đám người là đủ nghiền nát bọn "phế vật" Bắc Vực.

Phần lớn đám kia chỉ là Trúc Cơ kỳ, còn con linh thú kia dù hung hăng thì thua cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Nếu đã muốn tự rước lấy nhục, hắn đành "thành toàn" cho họ vậy.

Chỉ là hắn ngàn tính vạn tính, cũng không tính được mấy đệ tử Bắc Vực kia lại chiến đến phi thường! Chiến lực hoàn toàn vượt xa biểu hiện tu vi!

Đặc biệt là con Kim Mao Toan Nghê kia – liều mạng như phát điên, cứ như bất chấp sống chết, toàn dùng chiêu lưỡng bại câu thương!

Điên rồi à?!

Thấy phe mình rơi vào thế hạ phong, hắn định ra tay. Lại còn định lấy Phượng Khê làm mục tiêu đầu tiên.

Tiểu nha đầu thúi này thật sự đáng giận!

Cho dù không thể đánh ch.ết cũng phải đánh què nửa người!

Kết quả, hắn vừa định động thủ thì Phượng Khê đã ầm ĩ lôi lưu ảnh thạch ra!

“Lương Tam Quý, ngươi quá đáng lắm rồi đó!

Chúng ta hảo tâm tiễn đưa ngươi, ngươi nửa đường lại chặn g.iết bọn ta!

Không chỉ muốn mạng đệ tử thân truyền, mà còn ra tay tàn sát trấn phái thần thú Huyền Thiên Tông ta!

Ngươi đây là có ý định diệt tông chúng ta đúng không?!”

“Ta biết ngay mà! Ngươi căn bản không hề định cho tứ sư huynh ta quay về Hoàng Phủ thế gia! Ngươi tới đây chính là để diệt khẩu!”

“Ta không tin Hoàng Phủ thế gia lại dơ bẩn đến vậy! Nhất định là ngươi – cái tên cẩu nô tài này tự chủ trương! Muốn phá hoại quan hệ giữa Nam Vực với Bắc Vực!

Loại người như ngươi, g.iết không tha!”

Phượng Khê vừa dứt lời, Tiêu Bách Đạo liền nước mắt ngắn dài chạy tới!

“Lương Tam Quý, ngươi quá đáng thật rồi!

Lão phu thân đích thân ra tận cổng nghênh đón, trà ngon điểm tâm hầu hạ chu đáo!

Vậy mà ngươi chẳng những ngạo mạn vô lễ, còn dám xuống tay với đồ đệ ta và thần thú trấn phái của tông môn!

Lão phu liều mạng với ngươi!”

Vừa dứt lời, Tiêu Bách Đạo liền giáng một chưởng thẳng mặt Lương Tam Quý!

Dù hai người cùng là Hóa Thần sơ kỳ, nhưng Lương Tam Quý tu vi phù phiếm, làm sao là đối thủ?

Một chưởng này suýt tiễn nửa cái mạng hắn!

Có điều, Tiêu Bách Đạo nhìn còn thảm hơn – trực tiếp ngất tại chỗ.

Hải trưởng lão và đám người phía sau lập tức gào khóc lao lên, đánh cho đám người Lương Tam Quý banh xác.

Phượng Khê nhân lúc rối ren, viết ngay một bản nhận tội, ép Lương Tam Quý "tự nguyện" điểm chỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-241.html.]

Xong việc, nàng mới thả người.

Lương Tam Quý tức đến hộc m.áu liên tiếp!

Tưởng chuyến này là vả mặt Bắc Vực, ai ngờ trộm gà không được lại mất nắm gạo, quay về thế nào cũng bị xử phạt – đúng là xui tận mạng!

Đợi Lương Tam Quý dẫn người rút lui, Tiêu Bách Đạo cũng “tỉnh”.

Vốn dĩ hắn định giả làm kẻ vô năng, chờ lúc giữa đường mới xuất thủ. Ai ngờ tiểu đồ đệ hắn còn “độc” hơn, trả đũa ngay tại trận!

Vậy thì hắn còn khách sáo làm gì?

Lúc này, Kim Mao Toan Nghê gào thảm một tiếng, rầm một cái ngã xuống.

Mọi người đều giật mình kinh hãi.

Tuy bình thường ai cũng ghét bỏ nó, phải khóa lại bằng xích, nhưng nói sao cũng là một thần thú của tông môn.

Giờ thấy nó trọng thương, sao có thể không lo?

Phượng Khê vội trấn an:

“Con từng xem vài ghi chép ở Yếm tộc, Kim Mao Toan Nghê có phương thức tu luyện khác linh thú bình thường. Biết đâu lần này lại là trong họa có phúc.”

Mọi người nửa tin nửa ngờ. Nhưng thấy nó uống thuốc cầm m.á.u xong đã có thể nhúc nhích, ai nấy cũng thở phào.

Hiện tại chẳng ai còn trông mong nó khôi phục tu vi. Giữ được mạng đã là may lắm rồi.

Cảnh Viêm đứng bên cạnh mặt mày ảm đạm, không nói một lời.

Phượng Khê chỉ cần dùng ngón chân cũng đoán ra hắn nghĩ gì.

Chắc chắn là đang thấy bản thân rước họa cho tông môn, thấy có lỗi với sư phụ, với các sư huynh sư tỷ.

Chưa kể, hắn lại càng nghĩ mình là đồ xúi quẩy: nhỏ thì bị vứt bỏ, lớn lên bị người nhà hãm hại…

Chắc chắn còn nhớ tới chuyện từng bị nữ tà tu làm nhục…

Với kiểu người hay để tâm như hắn, chỉ cần một biến cố là dễ sinh tâm m.a.

Trong sách, Thẩm Chỉ Lan cũng lợi dụng chính điểm yếu này của hắn mà giăng bẫy tình sâu nghĩa nặng.

Nghĩ đến đây, Phượng Khê chợt rùng mình.

Chẳng phải trong nguyên tác, Thẩm Chỉ Lan từng bán đứng Cảnh Viêm để đổi lấy đại cơ duyên? Có phải là đưa ngọc châu cho Hoàng Phủ thế gia?

Nếu là thật, vậy ngọc châu kia chắc chắn quý giá, mà Hoàng Phủ thế gia cũng sẽ chẳng dễ dàng buông tay.

Dù sao thì… chuyện đó để sau. Hiện tại nên khuyên nhủ tên sư huynh ngốc nghếch này trước đã.

Nàng bất ngờ vỗ vai Cảnh Viêm một cái.

Cảnh Viêm giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, thấy là tiểu sư muội mới thở phào.

“Tiểu sư muội, muội vỗ ta làm gì?”

Phượng Khê cười tươi rói:

“Chúc mừng huynh chứ sao!

Hoàng Phủ thế gia – một trong tứ đại thế gia Nam Vực, tiền nhiều như nước!

Muội mặc kệ huynh là con vợ lẽ hay con vợ cả, tóm lại trong cái gia tài kia tất có phần của huynh!

Có dịp, chúng ta đi đòi lại phần nên nhận, để huynh cũng phất lên một lần!

Tứ sư huynh à, cẩu phú quý, chớ có quên muội nha~”

Cảnh Viêm ngẩn ra, sau đó cười khổ:

“Tiểu sư muội, đừng đùa nữa…

Bọn họ đã từng vứt bỏ huynh, tức là huynh vốn không được hoan nghênh.

Đừng nói đòi lại gia sản, chỉ cần họ không gây phiền toái cho sư phụ và tông môn là mừng rồi.

Nếu họ muốn ngọc châu thì huynh đưa. Nếu muốn mạng huynh… thì cũng cứ…”

Hắn chưa kịp nói hết câu, Phượng Khê đã đạp cho một phát.

Cảnh Viêm không đề phòng, suýt nữa ngã dập mông.

Loading...