Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 240
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:30:24
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
240. Trấn phái thần thú uy vũ vô song
Lương Tam Quý gật đầu, cười gằn:
“Được, được lắm! Là chính ngươi tự miệng chối bỏ thân phận!
Đã như vậy, vậy ngọc châu trên người ngươi khi trước, giao ra đây cho ta, từ nay về sau ngươi với Hoàng Phủ thế gia ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Cảnh Viêm quả thực có một viên ngọc châu, lúc Tiêu Bách Đạo nhặt được hắn, nó vẫn đeo trên cổ hắn.
Dĩ nhiên hắn không hề muốn giao viên châu ấy cho Lương Tam Quý, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào, thì Phượng Khê đã cất giọng:
“Khoan đã!
Vị Lương tổng quản gì đó, ngươi nói ngươi là tổng quản của Hoàng Phủ thế gia, có chứng cứ gì không?
Ngươi không phải là kẻ lừa đảo đó chứ?!”
Lương Tam Quý hừ lạnh, rút ra một khối ngọc bài.
“Xem kỹ đi! Đây là lệnh bài tổng quản của ta!”
Phượng Khê nhận lấy, ngắm nghía một hồi rồi cười nói:
“Xin lỗi, ta chưa từng thấy qua, nên không biết!”
Lương Tam Quý: “……”
Phượng Khê lại thong dong tiếp lời:
“Quy củ Hoàng Phủ thế gia các ngươi chắc hẳn cũng to lớn lắm nhỉ?”
Lương Tam Quý mặt mày vênh váo:
“Đó là lẽ đương nhiên!”
Phượng Khê nhoẻn miệng cười.
“Vậy thì hay lắm. Tứ sư huynh ta là chủ tử nhà ngươi, còn ngươi chỉ là một nô bộc mà dám há mỏ như thế với chủ tử sao?
Hay là căn bản ngươi không coi tứ sư huynh ta ra gì, chỉ nhận thân để giành lấy viên ngọc châu kia?
Hoặc giả chủ tử ngươi cùng mẫu thân tứ sư huynh ta có hiềm khích, nên mới lừa huynh ấy về để tra tấn cho hả giận?
Hay là nhà các ngươi có bảo vật gì đó chỉ mình tứ sư huynh ta mở ra được, nên mới tính kế bắt huynh ấy về?
Tóm lại một câu — mưu đồ bất chính! Ngươi rõ ràng không có lòng tốt gì!”
Lương Tam Quý đứng đực tại chỗ, ngơ ngác như bò đội nón.
Hiển nhiên, lời nào đó của Phượng Khê đã chọt trúng tim đen.
Hắn giận quá hóa điên!
“Nha đầu vàng chóe từ đâu nhảy ra! Chuyện nhà Hoàng Phủ chúng ta, đến lượt ngươi xen vào sao?!
Cảnh Viêm, ta hỏi ngươi một câu! Hoặc theo ta về nhận tổ quy tông, hoặc giao ngọc châu ra đây, chọn đi!”
Phượng Khê suýt phun cả ngụm trà.
“Các ngươi là Hoàng Phủ thế gia?
Một tên chó giữ cửa như ngươi mà cũng dám tự nhận là ‘Hoàng Phủ thế gia’?!
Còn mặt dày ngồi đây uống trà?
Phi!
Ngươi như vậy mà cũng xứng bước vào Huyền Thiên Tông bọn ta?
Mau lăn về cái chỗ ngươi bò ra đi!
Muốn mời tứ sư huynh ta về, vậy bảo gia chủ các ngươi đích thân đến cầu xin!”
Đám người Tiêu Bách Đạo trong lòng sảng khoái như uống rượu mơ!
Sớm đã muốn mắng, chỉ vì ngại đủ thứ mà nhịn tới giờ!
Lương Tam Quý tức xanh cả mặt, quay ngoắt sang Tiêu Bách Đạo:
“Đây là đồ đệ ngươi dạy ra đấy hả?! Nha đầu hoang không lễ phép chút nào! Nếu ngươi không quản, ta thay ngươi dạy dỗ nó!”
Vừa dứt lời, liền giẫm trúng vảy ngược của Tiêu Bách Đạo!
Ngươi có thể mắng ta, nhưng không được động vào đồ nhi bảo bối của ta!
Tiêu Bách Đạo lập tức phóng uy áp, lạnh lùng nói:
“Lương tổng quản, lời đồ nhi ta nói không sai. Chủ tớ có phân, ngươi đã vượt quá giới hạn rồi.
Người đâu, tiễn khách!”
Lương Tam Quý không ngờ Tiêu Bách Đạo đột nhiên cứng rắn như vậy, chỉ tay giận dữ:
“Được! Được lắm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-240.html.]
Các ngươi cứ vô lễ như vậy, rồi sẽ phải nếm lửa giận của Hoàng Phủ thế gia ta!”
Nào ngờ, Phượng Khê đột nhiên vung mộc kiếm c.h.é.m thẳng vào tay hắn.
Lương Tam Quý dù gì cũng là tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ, tuy không phòng bị kịp nhưng vẫn tránh được, chỉ là tay vẫn bị rách da, m.á.u trào ra.
Phượng Khê cười nhạt:
“Ngươi mà cũng xứng chỉ tay vào sư phụ ta sao?
Nếu không phải còn kiêng nể pháp tắc, ta đã c.h.é.m bay cái móng vuốt ch.ó của ngươi rồi!
Bắc Vực ta thực lực không bằng Nam Vực các ngươi, nhưng cũng không đến lượt một tên nô tài như ngươi giở trò trước mặt!
Tin hay không thì tùy, nếu ta thịt ngươi tại chỗ, nhà họ Hoàng Phủ các ngươi cũng chẳng thèm hó hé nửa lời!
Lăn về mà nói với kẻ đứng sau ngươi — tứ sư huynh ta, muốn về thì về, không muốn thì đừng mơ!
Sớm muộn gì, chính huynh ấy sẽ đích thân trở về, đem những thứ thuộc về mình lấy lại từng thứ một!
Còn ai muốn giở trò với tứ sư huynh ta, cứ việc tới!
Tới một đứa, ta thịt một đứa!
Không tin thì thử đi!”
Lương Tam Quý muốn trở mặt, nhưng nhìn thấy Hải trưởng lão cùng đám người Huyền Thiên Tông đều nổi giận lôi đình, đành nuốt cục tức vào bụng.
Hắn nghiến răng ken két:
“Được! Nhớ mặt ngươi rồi! Cứ chờ đấy!”
Phượng Khê cười khẩy:
“Cũng đừng có mơ chuyện về nhà đảo ngược trắng đen. Ta đã ghi lại từng câu từng chữ ngươi nói hôm nay rồi.
Rất nhanh thôi, sẽ công khai khắp Bắc Vực. Tin rằng chủ tử của ngươi sẽ ‘khen thưởng’ ngươi tử tế!”
Lương Tam Quý lập tức tái mặt.
Hắn rít lên:
“Ngươi đem lưu ảnh thạch ra đây!”
Phượng Khê chớp mắt ngây thơ:
“Đưa cho ngươi? Làm gì có chuyện dễ dàng vậy? Một trăm triệu linh thạch, ta mới bán cho ngươi một bản!”
Lương Tam Quý suýt nghẹn thở, suýt thổ huyết!
Một trăm triệu?!
Ngươi sao không đi cướp ngân khố quốc gia luôn đi?!
Sau một hồi cò kè mặc cả, cuối cùng hắn cũng phải nộp ra một trăm vạn linh thạch cùng mấy bình đan dược.
Phượng Khê thản nhiên ném lưu ảnh thạch cho hắn.
Lương Tam Quý vừa thở phào, Phượng Khê lại lấy thêm một khối khác ra:
“À quên nói, ta ghi tổng cộng mười khối lận!
Mấy bản còn lại, ngươi có muốn không?”
Lương Tam Quý thiếu chút nữa thì tức nổ phổi!
Đến lúc này mới hiểu, mình đã bị nha đầu kia lừa xoay như chong chóng!
Hắn nghiến răng nghiến lợi, bỏ đi.
Ai ngờ vừa ra khỏi sơn môn đã bị Phượng Khê cùng Giang Tịch dẫn người đuổi theo đánh hội đồng!
Không nói nhiều lời, trực tiếp động thủ!
Dù bên kia toàn tu sĩ Nguyên Anh kỳ, còn bên Phượng Khê hầu hết mới Trúc Cơ kỳ, nhưng nàng mang theo Kim Mao Toan Nghê!
Nàng nhẹ nhàng thủ thỉ với Kim Mao Toan Nghê:
“Ngươi chắc chắn không nỡ đánh người nhà mình, thôi thì cứ đánh tên ch.ó Nam Vực kia đi!
Ngươi bị thương thì tu vi sụt, vừa hay — còn có danh ‘bảo vệ trấn phái thần thú’!
Một công đôi việc, lời to thế còn gì!”
Vì vậy, Kim Mao Toan Nghê – vì nghĩa quên mình – lao lên không sợ chết!
Mình đầy thương tích, vẫn không lùi nửa bước!
Thậm chí còn hồi quang phản chiếu, thốt ra nhân ngôn:
“Kẻ khinh Huyền Thiên Tông ta, g.i.ế.c không tha!”
Làm cả đám Huyền Thiên Tông cảm động khóc ròng, nước mắt nước mũi ròng ròng không ngừng!
Kim Mao Toan Nghê — dũng mãnh vô địch!
Trấn phái thần thú — uy vũ vô song!