Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 239
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:30:21
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
239. Huyền Thiên Tông mới là nhà của hắn
Kỳ thực, Tiêu Bách Đạo cũng tính toán cả rồi.
Hiện nay Huyền Thiên Tông bọn họ thế lực hùng hậu, lần này chính là cơ hội tốt để nổi danh thiên hạ.
Nhưng Phượng Khê lại nói với hắn:
“Sư phụ à, đại bỉ bốn phái lần này phí tiền tốn sức thì không nói, cho dù chúng ta cẩn thận dè dặt đến mấy, cũng khó tránh khỏi có người bị thương, mà bị thương là tổn hại hòa khí đó.
Vả lại, nếu là đại bỉ bốn phái, tất cả tứ đại tông môn ắt đều dốc toàn lực ứng phó, lỡ như trong tông môn có chuyện gì phát sinh, chúng ta muốn hồi viện e là không kịp.
Hiện tại Nhân tộc Bắc Vực đang nguy cơ tứ phía, chi bằng tạm thời gác lại đại bỉ bốn phái đi thì hơn!”
Tiêu Bách Đạo cảm thấy tiểu đồ đệ nói có lý. Nổi danh tuy rằng quan trọng, nhưng so ra vẫn là đại cục mới là hàng đầu.
Trong lòng hắn không khỏi cảm khái — đến cả hắn cũng không tránh khỏi bị danh lợi làm mờ mắt, vậy mà tiểu đồ đệ lại có thể nhìn xa trông rộng, nghĩ cho toàn cục, hắn thật thẹn chẳng bằng!
Nào ngờ, Phượng Khê thì nghĩ đơn giản hơn nhiều — nàng cảm thấy hiện tại mình danh cũng có, lợi cũng có, có tham gia cái đại bỉ này hay không cũng chẳng ảnh hưởng mấy.
So với việc phí thời gian lăn lộn ngoài kia, chi bằng lo mà tu luyện cho chắc!
Tất nhiên, lời nàng nói cũng không giả — bây giờ bốn phái nên đồng lòng trông chừng lẫn nhau, tốt nhất là tránh va chạm tổn thương hòa khí.
Tuy rằng đại bỉ bốn phái bị hủy bỏ, nhưng Huyền Thiên Tông lại càng náo nhiệt hơn trước.
Đám người Hình Vu lấy cớ đưa vật tư, đến rồi là nhất quyết không chịu đi.
Ngay cả bốn vị thân truyền của Hỗn Nguyên Tông cũng mặt dày bám trụ tại chỗ.
Tiêu Bách Đạo cũng không tiện đuổi thẳng, vì người ta đến cũng đâu có tay không — tự mang lương khô theo!
Thậm chí chăn đệm trải giường đều chuẩn bị đầy đủ!
Vài người bên Ngự Thú Môn còn quá đáng hơn, không chỉ mang theo linh thú biết đẻ trứng cho sữa, mà cả đầu bếp riêng cũng lôi đến!
Tiêu Bách Đạo: “……”
Thôi dứt khoát đừng phân bốn phái nữa, hợp thành một cái "đại loạn phái" luôn đi cho rồi!
Hôm ấy, Tiêu Bách Đạo đang trốn trong phòng lén lút đếm tiền, bỗng nhiên phù truyền tin rung lên.
Bên trong vang lên giọng nói hơi hoảng của Cố phong chủ:
“Chưởng môn! Có người Nam Vực tới!”
Tay Tiêu Bách Đạo khựng lại — người Nam Vực?
Nam Vực cũng có lúc phái người qua, nhưng phần lớn là đến Hỗn Nguyên Tông, lần này sao lại mò tới tận Huyền Thiên Tông?
Hắn ổn định tâm thần, thu tiền cho gọn, hỏi:
“Là ai đến?”
“Là người của Hoàng Phủ thế gia, một trong tứ đại thế gia Nam Vực.”
Tiêu Bách Đạo càng thêm khó hiểu!
Người Nam Vực mỗi lần đến đều là đại biểu Liên minh Tu Tiên, lần này thế nào lại là người của một thế gia?
Bất quá vẫn nói: “Mời vào đại điện.”
Cố phong chủ lại hơi do dự: “Người kia muốn ngài phải đích thân ra ngoài sơn môn nghênh tiếp.”
Tiêu Bách Đạo nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn đáp: “Được rồi.”
Khách đến là khách, nghênh tiếp một chút cũng không thiệt gì.
Dù sao Nam Vực thế lực lớn, Tiêu Bách Đạo cũng chẳng muốn rước lấy phiền toái.
Rất nhanh, hắn đã ra tới ngoài sơn môn.
Chỉ thấy một đoàn người đứng đó, phần lớn đều là Nguyên Anh kỳ, dẫn đầu là một người trung niên tu vi Hóa Thần sơ kỳ, bộ dáng cao ngạo.
“Ngươi là chưởng môn Huyền Thiên Tông, Tiêu Bách Đạo?” Người trung niên hỏi.
Tiêu Bách Đạo mỉm cười: “Chính là lão phu. Không biết các hạ xưng hô thế nào?”
“Lương Tam Quý, tổng quản của Hoàng Phủ thế gia.”
Tiêu Bách Đạo sửng sốt.
Hoàng Phủ thế gia, sao lại họ Lương?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-239.html.]
Lương Tam Quý nhìn ra hắn nghi hoặc, liền nói: “Ta là tổng quản của Hoàng Phủ thế gia, lần này đến không phải chuyện công, mà là chuyện riêng.”
Phía sau Tiêu Bách Đạo, đám người Cố phong chủ ai nấy đều không hài lòng.
Một tên tổng quản mà cũng dám bắt chưởng môn chúng ta phải ra tận cổng nghênh đón? Đúng là bày vẽ cho lắm!
Nhưng khách đã đến, cũng khó mà trở mặt, Tiêu Bách Đạo đành mời vào đại điện.
Sau khi an tọa, hắn cho người dâng linh trà cùng điểm tâm.
Lương Tam Quý liếc nhìn một cái, chê bai ngay: “Bắc Vực các ngươi sống thật kham khổ.”
Lời lẽ ám chỉ trà bánh chẳng ra gì.
Tiêu Bách Đạo cố nén giận hỏi:
“Không biết Lương tổng quản lần này tới có việc gì?”
Lương Tam Quý quét mắt một vòng, hỏi thẳng:
“Sao không thấy mấy tên đồ đệ của ngươi đâu?”
Tim Tiêu Bách Đạo đập thình một cái.
Chẳng lẽ chuyện ở Nguyệt Minh Thư Viện đã bại lộ?
Hắn vội đáp: “Bọn chúng đều đang ở sân riêng tu luyện.”
Lương Tam Quý nói: “Ta không vòng vo nữa. Đồ đệ thứ tư của ngươi, Cảnh Viêm, thật ra là con trai thứ của chủ nhân chúng ta. Năm xưa gặp biến cố, mới lưu lạc đến Bắc Vực.
Lần này ta đến là để đón hắn về Nam Vực.
Mau gọi người ra đây, ta lập tức đưa hắn trở về!”
Tiêu Bách Đạo lập tức căng thẳng.
Lão tứ... lại là người của Hoàng Phủ thế gia?
Thật lòng mà nói, hắn không muốn tin chuyện này là thật.
Bởi nếu chứng thực, thì thầy trò e là phải chia tay.
Dù sao điều kiện tu luyện Nam Vực tốt hơn hẳn Bắc Vực, huống chi Hoàng Phủ thế gia lại là đứng đầu trong tứ đại thế gia Nam Vực.
Cảnh Viêm trở về, tiền đồ tất nhiên rộng mở hơn ở lại.
Hắn trấn định lại, hỏi: “Lương tổng quản có chứng cứ gì chứng minh Cảnh Viêm là người của Hoàng Phủ thế gia?”
Lương Tam Quý cười như không cười:
“Bao nhiêu người chen vỡ đầu cũng muốn vào Hoàng Phủ thế gia, ta cần gì phải nói dối?
Mau gọi người ra đây! Ta tin hắn nhất định rất mong được cùng ta về Nam Vực!”
Dù trong lòng rất không muốn, nhưng Tiêu Bách Đạo vẫn sai người đi truyền tin cho Cảnh Viêm.
Kết quả là không chỉ có Cảnh Viêm đến, ngay cả Phượng Khê và mấy người kia cũng kéo nhau tới.
Tiêu Bách Đạo còn đang định giới thiệu sơ qua, Lương tổng quản đã mất kiên nhẫn xua tay:
“Ta không hứng thú biết mấy cái phế vật này là ai. Mau nói cho ta, kẻ nào là Cảnh Viêm!”
Cảnh Viêm mặt trầm xuống: “Ngươi tìm ta?”
Lương Tam Quý đánh giá hắn một lượt, rồi lấy ra một khối ngọc bài từ nhẫn trữ vật:
“Nhỏ m.á.u nhận thân!”
Cảnh Viêm nhíu mày: “Ta không nghiệm.”
Lương Tam Quý cười lạnh: “Ngươi suy nghĩ cho kỹ! Nếu đúng là người nhà chúng ta, ngươi lập tức một bước lên trời! Đừng không biết điều!”
Cảnh Viêm lạnh lùng nhìn hắn: “Bất kể là thế gia gì, ta đều không hứng thú. Mời ngươi trở về cho.”
Lương Tam Quý hiển nhiên không ngờ Cảnh Viêm lại dứt khoát như vậy.
Hắn sửng sốt, rồi nói:
“Ngươi có biết Hoàng Phủ thế gia đại biểu cho cái gì không? Ngươi xác định không nghiệm?”
Cảnh Viêm không hề do dự: “Không nghiệm.”
Đừng nói là Hoàng Phủ thế gia, dù có là siêu cấp tông môn Nam Vực thì trong mắt hắn cũng chẳng đáng một xu.
Huyền Thiên Tông mới là nhà của hắn.