Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 238

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:30:19
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

238. Chơi vui nha

Phượng Khê thực sự rất ưu sầu.

Nàng không thể không thừa nhận, riêng khoản kiếm thế này, nàng chẳng có lấy một chút thiên phú.

Không chỉ không có thiên phú, tám phần là còn bị “chướng khí” bủa vây.

Bằng không thì sao lại chẳng ngộ ra được tí tâm đắc nào?

Khổ nỗi mấy cái kiếm thế kia còn ngày nào cũng lởn vởn trước mặt nàng, càng khiến nàng rối rắm không yên.

Đánh không lại, đuổi cũng không đi.

Thật phiền muốn chết!

Hôm nay, nàng lại mặt đối mặt với đám kiếm thế trong sân, mắt to trừng mắt nhỏ, thì Quân Văn tới.

“Tiểu sư muội, hôm nay sao không đến tìm huynh luận bàn?”

Phượng Khê lười biếng đáp: “Không có tâm trạng.”

Quân Văn biết nàng đang buồn bực vì vụ kiếm thế, bèn an ủi:

“Tiểu sư muội à, lĩnh ngộ kiếm thế đâu phải chuyện một sớm một chiều, từ từ rồi cũng tới thôi!

Mấy ngày nay huynh có chỉnh lý lại một ít về Thiên Cương Bắc Đẩu kiếm trận mà chúng ta từng thấy, có vài chỗ huynh nhớ không rõ lắm, muội giúp huynh xem thử được không?”

Nói rồi, hắn đưa tới một ngọc giản, trên đó khắc giải đồ của Thiên Cương Bắc Đẩu kiếm trận.

Không thể không nói, Quân Văn thật sự có thiên phú với kiếm đạo, chỉ cần nhìn cách hắn lĩnh ngộ kiếm thế trước đó là đủ hiểu.

Hiểu biết về kiếm trận cũng khá sâu, bản giải đồ gần như không có gì sai sót.

Phượng Khê vốn chẳng có hứng thú gì, nhưng vẫn giúp Quân Văn chỉ ra vài chỗ sơ hở.

“Ngũ sư huynh, mấy chỗ tinh túy này huynh giữ lại mà nghiên cứu thôi, đừng để người khác biết, kẻo dẫn lửa vào thân.”

Quân Văn thở dài: “Nhưng kiếm trận này đâu phải một mình huynh luyện thành được đâu!”

Phượng Khê chớp mắt:

“Đợi qua giai đoạn gió tan sóng lặng, muội sẽ tìm cách khuyến khích sư phụ bọn họ mở lại việc nghiên cứu kiếm trận. Đến lúc đó, Thiên Cương Bắc Đẩu kiếm trận chắc chắn sẽ được dựng lại toàn bộ.”

Ánh mắt Quân Văn sáng lên: “Vậy huynh tranh thủ thời gian này nghiên cứu thêm vài trận khác, huynh thấy thứ này thật ra cũng không khó lắm đâu.”

Không phải hắn đang khoác lác.

Hắn thật sự có thiên phú và đam mê, cảm thấy việc đó cũng chẳng quá khó.

Phượng Khê thấy vậy thì rất vui.

Nàng phải bồi dưỡng mấy sư huynh thành tài, đến lúc đó nàng với sư phụ chỉ cần nằm là thắng!

Nàng nói chuyện với Quân Văn vài câu, ánh mắt bỗng dừng lại trên đám kiếm thế kia.

Nghiên cứu kiếm trận cần người phối hợp, mà việc này tạm thời chưa tiện công khai, nên mượn đám kiếm thế kia “điền số” thì quá hợp còn gì!

Mấy kiếm thế đang co ro ở góc tường nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của nàng, cả đám run bắn, mơ hồ cảm thấy điềm gở đang tới gần.

Sau khi nói ý tưởng của mình với Quân Văn, hắn hơi khó xử: “Tiểu sư muội, bọn nó có chịu nghe lời không?”

Phượng Khê rút ra một tấm phù bạo liệt.

“Không nghe lời thì cho nổ.”

Thế là, đám kiếm thế bắt đầu bị ép buộc hợp tác với Quân Văn nghiên cứu Thiên Cương Bắc Đẩu kiếm trận.

Ban đầu là bị bắt ép.

Nhưng sau khi tham gia thì lại cảm thấy… chơi vui phết!

Thế là… nghiện luôn.

Kết quả, cả ngày chúng nó bám lấy Quân Văn trong sân, chẳng ai thèm để ý đến Phượng Khê.

Phượng Khê: “……”

Các ngươi đối với ta… tình cảm thật nông cạn!

Trước kia ngày nào bọn nó cũng bám theo nàng, nàng thấy phiền muốn chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-238.html.]

Bây giờ không đuổi theo nàng nữa, nàng lại thấy… hơi buồn.

Cho nên, thói quen là thứ rất đáng sợ.

Nàng quyết định… đổi tâm trạng mới.

Thế là bắt đầu nghiên cứu tấm thần ẩn linh phù mà nàng từng lén chép lại từ chỗ Bách Lí Mộ Trần.

Sau khi lên Trúc Cơ, nàng đã có thể dùng phương pháp in ấn để sản xuất hàng loạt phù cấp Địa.

Nhưng phù của Bách Lí Mộ Trần là phù cấp Thiên, đừng nói đến sản xuất hàng loạt, ngay cả dùng bút núi sông Càn Khôn vẽ ra cũng khó khăn vô cùng.

Phù văn quá phức tạp, mà nàng lại chưa từng tận mắt nhìn thấy Bách Lí Mộ Trần vẽ thế nào, đành phải lần mò dựa vào cảm giác.

Thất bại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng vẽ thành công một tấm.

Nhưng nàng cảm thấy mình vẽ ra… có hơi khác người ta.

Nghĩ đến chuyện lần trước nghiên cứu linh tinh ra được Đa Tử Đa Phúc Đan, nàng quyết định… để Tiểu Hắc Cầu thử.

Tiểu Hắc Cầu: “……”

Làm vậy có ổn không đó?!

Phượng Khê thì thấy rất ổn.

Tiểu Hắc Cầu vốn là một đoàn hỗn độn chi khí, dù có chuyện gì cũng chẳng hề hấn gì, dùng làm chuột bạch thì quá thích hợp!

Tiểu Hắc Cầu từng định phản kháng.

Nhưng sau khi nghe nàng lải nhải một hồi, không chỉ ngoan ngoãn đồng ý, còn ôm hết phần “thử nghiệm” sau này về mình.

Ai dám cư.ớp phần của nó thì cứ thử xem!

Phượng Khê đưa tấm phù mới vẽ cho Tiểu Hắc Cầu, nó dùng linh lực kích hoạt, nhưng không có gì xảy ra.

Phượng Khê chờ thêm chút nữa, vẫn không thấy gì, trong lòng nghĩ: Chẳng lẽ mình vẽ ra một tấm phù… phế vật vô dụng?

Tiểu Hắc Cầu an ủi nàng: “Thất bại là cha của thành công, thử thêm vài lần là được!”

Phượng Khê cảm thấy rất có lý, tiếp tục nghiên cứu.

Vài ngày sau, cuối cùng nàng cũng vẽ ra được một tấm thần ẩn linh phù giống hệt bản gốc.

Còn tấm đầu tiên... đã bị nàng tiện tay ném vào góc nhẫn trữ vật rồi.

Thời gian trôi nhanh như gió, chuyện đại bỉ bốn phái lại được đưa lên lịch trình.

Hình Vu ngồi rì rầm với Hồ Vạn Khuê:

“Sư phụ, hay là trực tiếp cho Huyền Thiên Tông đệ nhất luôn đi!

Người ta có tiểu sư muội, chúng ta dù có cày nát xương cũng không đọ lại nổi!”

“Chưa kể, người ta còn có hai tên Kim Đan! Chúng ta lấy cái gì mà so?!”

“Hay là sau này khỏi thi nữa, bốn phái rút thăm xếp hạng đi! Không thì cùng đứng đầu cho nó công bằng!”

……

Hồ Vạn Khuê tức đến suýt trào máu!

Tuy lời Hình Vu nói là sự thật, nhưng cũng không thể cứ vả mặt mình để nâng uy người khác như vậy được chứ!

Nghe xong, trong lòng ông cũng nản theo.

Cái vị trí đệ nhất kia tám phần là của Huyền Thiên Tông rồi.

Hỗn Nguyên Tông còn có Thẩm Chỉ Lan, nếu Bách Lí Mộ Trần tung nàng ra để tranh thứ hạng, thì vị trí thứ hai chắc chắn là của họ.

Còn Ngự Thú Môn với Vạn Kiếm Tông? Chỉ có thể tranh nhau hạng ba mà thôi!

Đúng lúc ông đang phiền não, Tiêu Bách Đạo chủ động đề nghị: thời buổi hỗn loạn, hay là tạm hoãn đại bỉ bốn phái.

Chỉ tiêu linh khoáng thì chia đều.

Hồ Vạn Khuê suýt chút nữa muốn vỗ tay chân đồng tình!

Lộ Chấn Khoan cũng gật đầu cái rụp!

Bách Lí Mộ Trần cân nhắc một hồi, cũng đồng ý.

Thế là, mọi người ai nấy đều mừng rỡ.

Loading...