Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 237

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:30:17
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

237. Phượng Khê bị kiếm thế đuổi đến thảm hại như ch.ó nhà có tang.

Cuối cùng, dưới màn “thao thao bất tuyệt” của Phượng Khê, Tiêu Bách Đạo đành cắn răng nhận lấy một phần yếm thạch, lại còn kiên quyết bắt nàng viết giấy nợ.

Ai! Vì để đồ đệ bé nhỏ còn có động lực kiếm tiền, làm sư phụ như hắn đành phải nuốt nước mắt mà chịu đựng.

Đồ đệ kiếm tiền quá giỏi, với một lão sư phụ như hắn mà nói, đúng là gánh nặng mà!

Phượng Khê thấy hắn chịu nhận, lập tức an ủi:

“Sư phụ, con biết người sống quen tiết kiệm, nhưng mà về sau nên tiêu cứ tiêu!

Ra ngoài là phải ngồi tàu bay, đừng có ngự kiếm nữa!

Trên đường mất bao nhiêu thời gian, đủ để con nịnh bợ mấy giá tàu bay rồi ấy chứ!

Chuyện kiếm tiền, cứ giao cho con với nhị sư huynh lo!

Con đoán chắc huynh ấy cũng sắp học được cách đóng dấu rồi, sau này rảnh rỗi không có việc gì làm thì cứ đóng dấu cho con xuất thêm vài tấm phù kiếm tiền là được!

Huynh ấy mà không chịu, thì vẫn còn ông cha Yếm Hoàng của huynh ấy đấy!

Không có tiền? Thì bảo huynh ấy về nhà đòi tiền cha đi!”

Trong lúc ấy, ở một gian phòng khác, Bùi Chu đang luyện tập đóng dấu thì đột nhiên hắt xì hai cái long trời lở đất!

Trong lòng khó hiểu: Ai đang nhắc đến ta vậy?

Là ca ta? Hay là cái ông cha chuyên gây chuyện kia?

Phượng Khê nói xong chuyện tiền nong, lại nhắc đến kiếm trận.

“Sư phụ, con thấy kiếm trận kia uy lực kinh người, sao Bắc Vực chúng ta lại không có cái gì tương tự thế ạ?”

Tiêu Bách Đạo thở dài một hơi:

“Kiếm trận thì tốt đấy, nhưng không hợp với Bắc Vực ta.

Một là, chúng ta không có truyền thừa về kiếm trận. Nam Vực bên kia xem trọng nó lắm, mà chúng ta thì chẳng có tư liệu liên quan gì.

Trước kia cũng từng thử nghiên cứu, nhưng uy lực tạo ra chỉ bình thường, sau này cũng chẳng phát triển được gì thêm.

Hai là, kiếm trận đòi hỏi luyện tập lâu dài mới phát huy được uy lực.

Hơn nữa phần lớn kiếm trận cần ít nhất năm người phối hợp, tốt nhất lại là đồng môn sư huynh đệ, mà mấy người đó ai nỡ bỏ thời gian vào việc này đâu.”

Phượng Khê nghĩ, không có truyền thừa mới là vấn đề cốt lõi.

Nhắc đến truyền thừa, nàng mới nhớ ra quyển trục cổ xưa trong thức hải đã lâu không có động tĩnh gì.

Chẳng phải nàng đã Trúc Cơ rồi sao? Sao không thấy có ngọc giản mới sáng lên chứ?

Bọn ngoạn ý nhi này lại lười biếng rồi phải không?!

Vừa mới nghĩ đến, trong đầu chợt đau như búa bổ, thất khiếu chảy m.áu rồi ngất xỉu.

Tiêu Bách Đạo: “……”

Lão nhân sững người trong chớp mắt, sau đó lập tức vận dụng kỹ năng “thao tác rồng rắn” đã thuần thục:

Trước cho đồ đệ bảo bối uống đan dược bổ thần thức, lau m.á.u trên mặt nàng, nhẹ nhàng đặt lên giường, đắp chăn đàng hoàng, chờ nàng tỉnh lại.

Tiểu đồ đệ này tuy bình thường nghịch ngợm muốn ch.ết, nhưng tình trạng ngất đi kiểu này đúng là tiềm ẩn nguy hiểm.

Ví như đang đánh nhau sinh tử mà đột nhiên ngất xỉu thất khiếu đổ m.áu, chẳng phải là dâng mạng cho kẻ địch à?

Nghĩ tới nghĩ lui, lão cảm thấy là do thần thức của tiểu đồ đệ quá yếu!

Phải tìm cách rèn luyện thần thức nàng mới được.

Nhưng rèn luyện kiểu gì đây?

Cùng lúc đó, trong thức hải Phượng Khê, ngọc giản rốt cuộc đồng loạt sáng lên.

Một lượng thông tin khổng lồ ập tới, suýt nữa khiến đầu Phượng Khê “nổ tung”.

Đợi choáng váng qua đi, thì nhớ được cũng chỉ còn có mấy mẩu vụn vặt…

Phượng Khê: “……”

Đậu m.á, chơi ta à?!

Cũng may trong đó có một thông tin hữu ích — phương pháp tu luyện của Kim Mao Toan Nghê.

Theo như ghi lại trong ngọc giản, Kim Mao Toan Nghê khác với thần thú thông thường:

Sau khi tu luyện đến một cảnh giới nhất định, nó sẽ thoái hóa.

Sau đó tu luyện lại từ đầu, khi đạt đến cảnh giới mới, lại tiếp tục thoái hóa — cứ thế vòng lặp mãi.

Phượng Khê cảm thấy Kim Mao Toan Nghê còn khổ hơn cả nàng!

Cực khổ tu luyện vạn năm, kết quả quay lại điểm xuất phát?!

Tu luyện lên lại rồi lại… quay về điểm xuất phát?!

Bi thương quá!

May mắn là trong ngọc giản có ghi cách giải quyết — chính là: Tự phế tu vi, tu luyện lại từ đầu.

Như vậy sẽ rút ngắn thời gian thoái hóa, hơn nữa có thể nhanh chóng quay lại đỉnh cao.

Phượng Khê phân tích một chút, phát hiện phương pháp này… rất giống với công pháp nàng tu luyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-237.html.]

Đều là kiểu “phá rồi lại lập, ch.ết rồi lại sống”.

Nàng vừa suy nghĩ vừa tỉnh lại, thấy Tiêu Bách Đạo mặt mày lo lắng, liền cười hì hì nói vài câu trêu chọc.

Tiêu Bách Đạo cũng biết chuyện Phượng Khê ngất không thể giải quyết trong một sớm một chiều, dặn dò vài câu rồi rời đi.

Tiêu Bách Đạo vừa đi, Phượng Khê liền bò dậy đi tìm Kim Mao Toan Nghê.

Kim Mao Toan Nghê lúc này đang tu luyện rất chăm chỉ.

Giờ nó đã là một thú cưng ngoan ngoãn biết hối cải, cố gắng tiến bộ mỗi ngày!

Phượng Khê mang chút đồ ăn từ Yếm tộc về, đút cho nó ăn.

Kim Mao Toan Nghê cảm động đến suýt khóc.

Chưa từng có ai đối xử tốt với nó như vậy!

Chờ nó ăn gần no, Phượng Khê bắt đầu nói chuyện nghiêm túc:

“Tiểu Kim à, theo tốc độ thoái hóa của ngươi thì ít nhất cũng phải trăm năm nữa mới quay về điểm khởi đầu.

Thay vì chờ đợi như vậy, chi bằng chặt đứt rối rắm, trực tiếp phế tu vi đi rồi tu lại luôn!”

Kim Mao Toan Nghê lập tức cảm thấy Phượng Khê đang trêu nó.

Cái kiểu tu luyện gì vậy chứ?! Đây chẳng phải là tự ngược sao?!

Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phượng Khê, lại còn lấy bản thân ra làm ví dụ, nó liền bắt đầu do dự.

Chẳng lẽ là thật...?

Giờ chỉ còn xem nó có đủ tàn nhẫn với chính mình không thôi!

Nó bảo muốn suy nghĩ thêm một thời gian, Phượng Khê cũng thông cảm.

Đổi lại là nàng, cũng phải cân nhắc kỹ.

Thế là, nàng mang theo đám kiếm thế “nhi đồng” đi tìm Giang Tịch luận kiếm.

Có trên có dưới, phải từ đại sư huynh mà bắt đầu chứ!

Giang Tịch trong lòng cự tuyệt.

Dù hắn giờ đã Kim Đan tầng sáu, nhưng đối mặt Phượng Khê vẫn thấy hơi sờ sợ.

Phượng Khê bảo đám kiếm thế xúm lại ngồi xổm ở góc tường, sau đó bắt đầu luận kiếm với Giang Tịch.

Nàng không hề phóng đại chiêu ngay từ đầu, mà từ tốn giao đấu, chủ yếu muốn nghiền ngẫm kiếm thế của sư huynh.

Giang Tịch cũng rất phối hợp, không ngừng ra chiêu, thậm chí còn áp chế tu vi.

Đáng tiếc, Phượng Khê nhìn nửa ngày vẫn chẳng ngộ ra được gì.

Ngược lại trong đám kiếm thế có một đạo hư ảnh linh kiếm hơi nhúc nhích, nóng lòng muốn thử.

Phượng Khê gật đầu ra hiệu: “Ngươi lại đây, đánh với đại sư huynh hai chiêu.”

Hư ảnh lập tức bay tới, đấu với Giang Tịch.

Phượng Khê đứng nhìn bên cạnh, vẫn không ngộ ra được gì.

Kết quả… Giang Tịch lĩnh ngộ ra kiếm thế!

Phượng Khê: “……”

Cả đời này ghét nhất thể loại thiên phú ch.ó má!

Nàng lại mang đám kiếm thế đi tìm Bùi Chu.

Kết quả y hệt.

Bùi Chu cũng lĩnh ngộ được một đạo kiếm thế. Còn nàng? Vẫn tay trắng.

Rồi tới Cảnh Viêm, rồi tới Quân Văn. Kết quả… y chang.

Quân Văn còn lĩnh ngộ được hai đạo kiếm thế!

Tên này lập tức vênh váo suýt ngút trời!

Nếu không phải thấy sắc mặt Phượng Khê đen như đáy nồi, hắn đã muốn trèo lên mái hiên mà khoe rồi.

Phượng Khê không muốn nói chuyện nữa.

Thì ra đám kiếm thế nàng dẫn về là để… tặng cho các sư huynh lĩnh ngộ?

Bực mình, nàng đem đám kiếm thế ra đánh một trận.

Kết quả — bị rượt chạy te tua, thảm như ch.ó nhà có tang!

Nếu không phải nàng lôi ra phù bạo liệt, chắc đã bị đ.â.m thành cái rổ!

Giận quá, Phượng Khê liền trút lên mộc kiếm — vẽ lên đó một con rùa nhỏ.

Mộc kiếm: “……”

Hồi đó ta thật sự đã tin nhầm ngươi là người tử tế.

Cứ tưởng ngươi sẽ mang ta tung hoành thiên hạ, dạo khắp thế gian.

Ai dè ngươi chỉ biết giận ch.ó đánh mèo!

Biết vậy, ch.ết cũng không nhận chủ cho rồi!

Loading...