Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 233

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:22:52
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

233. Ngươi là ánh sáng chiếu rọi tim ta

Bốn vị trưởng lão công huân chỉ liếc Phượng Khê một cái rồi quay mặt đi như thể nàng là đám cỏ khô bên hồ, không thèm đoái hoài.

Tuyển truyền nhân là chuyện hệ trọng, họ chẳng đi/ên gì mà chọn mấy con rối làm người thừa kế y bát!

Thế nhưng Phượng Khê vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục lải nhải như tụng kinh:

“Cha cả, cha hai, cha ba, cha tư ơi, mấy người đừng cứng đầu nữa mà!

Con rối thì sao chứ? Không phải cũng có thể tu luyện thành yêu vương, khí linh, thần thú gì gì đó sao?!”

“Huống chi, tình nghĩa thầy trò mới là quan trọng nhất!

Các người mà đem thứ tốt truyền cho mấy tên đại yêu khí linh kia, bọn họ vỗ m.ô.n.g chạy mất là cái chắc! Nhưng bọn con thì khác nha!

Bọn con là nhi tử, khuê nữ ruột của mấy người đó! Cho dù có cược cả mạng, cũng sẽ vì mấy người mà thực hiện tâm nguyện!”

Hoang trưởng lão bị nàng nói tới nỗi bắt đầu d.a.o động trong lòng.

Thật ra ông vẫn luôn xem trọng Phượng Khê.

Chỉ là... cái thân phận con rối kia đúng là một vướng mắc lớn.

Nhưng giờ nghe nàng nói như vậy, hình như... cũng không nghiêm trọng đến mức ấy?

Ông đang định suy nghĩ thêm thì chợt bừng tỉnh, tát cho mình một cái trong đầu:

"Hoang đường!"

Quá sức hoang đường!

Nhận một đám con rối làm truyền nhân? Nếu chuyện này lan ra ngoài, chẳng những mặt mũi mấy lão mất hết, mà cả học viện Nguyệt Minh cũng sẽ thành trò cười thiên hạ!

Thế là ông sầm mặt lại, lạnh giọng:

“Nếu ngươi còn lảm nhảm nữa, ta ném ngươi ra ngoài ngay!”

Ba người còn lại cũng trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Phượng Khê ngoan ngoãn ngậm miệng, tay thì thò vào ống tay áo, lén lút chọc chọc Lôi Kiếp đang nằm yên trong đó.

Lôi Kiếp: “…”

Ta là Lôi Kiếp, không phải thú cưng của nàng đâu! Nàng còn lay nữa là ta giật nàng cháy khét luôn bây giờ!

Trong sân, đám thí sinh vẫn đang đánh nhau tưng bừng khói lửa.

Phượng Khê ngáp dài một cái:

“Bốn vị tiền bối ơi, đừng mất thời gian nữa, cứ chọn đại vài người là xong! Dù gì thì bọn họ cũng toàn phế vật điểm tâm thôi mà!”

Bốn vị trưởng lão: “…”

Thật ra họ vốn đã không ưa gì lũ học sinh này. Bây giờ bị nàng nói thế lại càng thêm uất ức, nghẹn đến suýt hộc m/áu!

Nếu không vì thời gian gấp gáp, họ đã chẳng thèm chọn ai cho rồi.

Hoang trưởng lão cuối cùng cũng hét lớn:

“Được rồi! Dừng tay hết cho ta!”

Lời vừa dứt, cảnh tượng hỗn chiến trước mắt lập tức khôi phục lại bình thường.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn Phượng Khê đang đứng lù lù cạnh bốn vị trưởng lão, mặt mũi đầy hoang mang.

Đặc biệt là đám người Hoàng Phủ Lương, nghi ngờ vặn vẹo: chẳng lẽ bốn vị trưởng lão định chọn... con rối đó truyền y bát thật à?

Hoang trưởng lão hít một hơi sâu:

“Chúng ta đã chọn xong, người nào được gọi tên thì bước ra.

Hoàng Phủ Lương, Quý Vạn Thành, Viên Tố Tuyết…”

Phượng Khê còn tưởng họ chỉ chọn bốn người, ai dè lại chọn tới tám người.

Hóa ra mỗi người chọn hai truyền nhân.

Tàn hồn của bốn vị trưởng lão biến thành tám luồng quang điểm, nhanh như chớp bay về phía tám người kia.

Nói thì lâu nhưng chuyện xảy ra trong chớp mắt.

Phượng Khê bỗng ra tay!

Nàng dùng thần thức bao lấy cả tám quang điểm, vận dụng chiêu học được từ Yếm tộc.

Dù lúc trước không luyện thành binh khí thần thức, nhưng trình độ điều khiển đã vượt xa trước kia.

Chớp mắt sau khi bao lại, nàng ném hết tám luồng quang điểm cho đám Quân Văn!

Vì thời gian gấp rút, ai gần thì ném cho người đó!

Giang Tịch, Bùi Chu, Cảnh Viêm, Quân Văn, Hình Vu, Liễu Thiếu Bạch, Mạc Tu Viễn, Tần Thời Phong — mỗi người một phần.

Mục Tử Hoài với Lăng Thiên Đình đứng xa quá, không kịp chia phần.

Tám luồng quang điểm bị nuốt trọn vào thần thức đám người Quân Văn.

Trên không trung lập tức vang lên tiếng gầm giận dữ, kèm theo bốn gương mặt đỏ bừng vì tức:

“Đồ nghiệt súc! Dám cướp người? Chán sống rồi hả?!”

Phượng Khê vẫn bình thản như mây trôi gió thoảng:

“Cha cả, cha hai, cha ba, cha tư ơi, cho ai mà chả là cho! Việc gì phải nổi lửa?

Chờ tụi con luyện ra thân thể, nhất định sẽ đốt vàng mã tới mộ phần các cha để báo ơn!”

Bốn người: “…”

Mặt mày bọn họ vặn vẹo vì tức, chỉ hận không thể sống lại để bóp cổ nàng!

Phượng Khê lại toe toét tiếp lời:

“Mà tụi con còn chưa có tên nữa nè! Các cha mau đặt cho tụi con cái tên thiệt kêu đi!

Mấy cha tên đã oách như vũ trụ hồng hoang, tụi con chẳng lẽ không xứng tên kiểu như ‘Nhật Nguyệt Doanh Trắc Thần Túc Liệt Trương’ sao?!”

Bốn vị trưởng lão vốn chỉ là tàn hồn, nay bị nàng chọc giận đến mức tiêu tán thành mây khói!

Tất cả bị ghi lại rõ mồn một qua truyền ảnh thạch ngoài sân!

Viện trưởng thấy sự việc bất thường, liền cho người đóng trận pháp lại. Dù lũ con rối này có biến dị thế nào, vẫn lệ thuộc vào pháp trận. Đóng trận lại, chúng cũng phải ngủ đông!

Lệnh đã ban, không ai được phép rò rỉ tin ra ngoài!

Ngay khi pháp trận đóng, đám Quân Văn lập tức chìm vào bóng tối.

Phượng Khê vẫn nắm chặt Lôi Kiếp trong tay, mặt nghiêm túc như đang giữ báu vật.

Vì thứ tốt nàng cướp được đều gửi ở chỗ nó!

Lôi Kiếp hiểu lầm…

Tưởng Phượng Khê lo lắng cho sự an toàn của nó.

Nghĩ bụng: Hừm… coi như con người này cũng không tệ lắm! Biết quan tâm bằng hữu!

Đám người lại bị truyền tống tới khe nứt không gian.

Trên người họ bừng lên ánh sáng, là do quang điểm họ hấp thụ đang giúp phá vỡ rào cản tu vi!

Những luồng quang điểm đó vốn là tinh túy thần thức của bốn vị trưởng lão — chứa linh khí cùng tu vi cực tinh thuần!

Lần này đúng là vớ được đại tạo hóa!

Bùi Chu mở mắt đầu tiên, mặt mũi hoảng hốt:

“Tiểu sư muội! Ta… ta hình như kết đan rồi!”

Trúc Cơ lên Kim Đan là bước nhảy vọt lớn, nếu không có trưởng lão hộ pháp thì khó mà thành công.

Vì lý do an toàn, tứ đại tông môn mỗi nơi chỉ có một đệ tử đạt Kim Đan kỳ.

Giờ thì tốt rồi — Giang Tịch, Tần Thời Phong nhảy thẳng tới Kim Đan tầng sáu!

Ngay cả Hình Vu “bình vôi” cũng lên tới Trúc Cơ bảy tầng!

Mục Tử Hoài và Lăng Thiên Đình vì không kịp chia quang điểm, chỉ tăng chút ít tu vi.

Nhưng hai người không hề than phiền nửa lời.

Họ đã nợ Phượng Khê quá nhiều, giờ còn đòi hỏi gì nữa?

Huống chi, Phượng Khê cũng chưa vớ được lợi lộc gì rõ ràng.

Phượng Khê giờ này chẳng buồn nói chuyện, đang bận dụ dỗ Lôi Kiếp giao ra toàn bộ hàng trong kho.

Lôi Kiếp ban đầu còn định giấu bớt vài món.

Nhưng chịu không nổi lời ngon tiếng ngọt của Phượng Khê:

“Tiểu Lôi Lôi à, ngươi biết vì sao ta gửi đồ ở chỗ ngươi không?

Vì ngươi là chính nghĩa sống động đó!”

“Trên đời này ai cũng có thể bội tín, chỉ có ngươi là không bao giờ!

Ngươi là ánh sáng, ngươi là tia điện, ngươi là thần thoại duy nhất của ta!”

“Ta tin ngươi như tin vào chính bản thân mình! Ai dám nghi ngờ nhân phẩm của ngươi, chính là đang chửi tám đời tổ tông của ta đấy!”

Lôi Kiếp mơ màng như bị thôi miên, ngoan ngoãn dốc hết đồ ra, thậm chí còn tặng thêm mười mấy viên linh thạch cực phẩm mà nó giấu riêng.

"Chút đá vớ vẩn thôi mà, cầm đi chơi đi..."

Chương 234:

234. Đây là tuyệt thế tiểu khả ái gì vậy trời?!

Phượng Khê vừa trông thấy cực phẩm linh thạch, lập tức cho rằng mình hoa mắt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-233.html.]

Chuyện gì thế này? Lại còn có thu hoạch ngoài ý muốn nữa à?!

Trước kia trong mắt nàng, Lôi Kiếp chính là thứ phế phẩm vô dụng chuyên để dọa người, không khéo còn dọa ra cái mạng!

Thế nhưng hiện giờ thì khác rồi!

Trong mắt nàng, Lôi Kiếp chính là —— tiểu khả ái lấp la lấp lánh đó nha!

Không những để nàng đ.ấ.m chơi, còn tự động đưa tiền nữa!

Đây là tuyệt thế tiểu khả ái gì vậy trời?!

Vành mắt Phượng Khê đỏ ửng, nước mắt kích động như trân châu rơi đầy mặt!

“Tiểu Lôi Lôi, ta không ngờ ngươi lại đối tốt với ta đến vậy!

Trước kia là ta không phải, là ta có mắt không tròng, ta thật sự… không phải người!

Về sau ta nhất định đối tốt với ngươi! Ngươi chính là tín ngưỡng của ta, là hy vọng của ta, là tất cả của ta luôn đó!”

Lôi Kiếp nghe xong, cảm thấy hơi buồn nôn…

Nhưng mà, nghe cũng sướng tai phết?!

Xem ra con ch.ó đen lòng dạ hiểm độc kia thật sự thích loại cục đá này nha!

Thật ra nó căn bản không cần dùng linh thạch tu luyện, chỉ là thấy đồ sáng bóng nên tiện tay nhặt chơi thôi.

Nhưng mà ch.ó đen lòng dạ hiểm độc thích, vậy thì lần sau nó lại tới phách nàng, sẽ mang thêm cho nàng vài cục nữa.

Giống như… ừm, bánh bao thịt cho ch.ó!

Đúng! Không sai!

C.hó đen lòng dạ hiểm độc chính là sủng vật của ta, chính là ch.ó ta nuôi!

Nghĩ đến đây, Lôi Kiếp trong phút chốc cảm thấy mình cao lớn đến hai trượng tám!

Tuy một người một lôi nghĩ chẳng giống nhau gì mấy, nhưng thần kỳ thay — tần số lại hợp nhau lạ kỳ!

Hai bên đều cực kỳ hài lòng, nhìn đối phương đâu đâu cũng thuận mắt.

Lúc này, Phượng Khê cuối cùng cũng có thời gian để ý đến tình hình đám người Bùi Chu.

Chỉ thấy cả đám mắt lệ doanh tròng nhìn nàng chằm chằm.

Ánh mắt đó, giống như nàng vừa biến ra một đống linh thạch ngay trước mặt họ vậy!

Bùi Chu nghẹn ngào:

“Tiểu sư muội… ta tấn thăng Kim Đan kỳ rồi!”

Tiểu sư muội đối với hắn đúng là đại ân tái tạo!

Không chỉ giúp hắn tìm được ca ca ruột, còn giải luôn mối tai hoạ huyết mạch Yếm tộc, giờ còn giúp hắn trực tiếp đột phá Kim Đan kỳ!

Hắn nhất định phải báo đáp nàng suốt đời!

Còn chưa kịp mở miệng cảm tạ, đã bị đám người phía sau chen đến tấp nập:

“Tiểu sư muội, ta tấn thăng Trúc Cơ đại viên mãn!”

“Tiểu sư muội, ta tấn thăng Trúc Cơ tầng chín!”

“Tiểu sư muội, ta tấn thăng Trúc Cơ tầng tám!”

……

Cả đám người cười đến rách cả mép!

Cùng nhau đem Phượng Khê khen như thể hoa nở mùa xuân, chỉ thiếu điều khiêng nàng đi rước bảng vàng!

Phượng Khê đương nhiên vui.

Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Nàng có độc tú một mình cũng oai đấy, nhưng càng hy vọng người bên cạnh ai nấy đều mạnh lên.

Nhất là sau khi nghe mấy lời trong Nam Vực, nàng càng chắc chắn: Nam Vực chẳng yên phận gì, cứ mơ mộng Bắc Vực mãi thôi!

Trong có Ma tộc như hổ rình mồi, ngoài có Nam Vực lăm le, chưa kể còn có thứ tĩnh mịch khí gì đó chưa làm rõ…

Nhân tộc Bắc Vực đúng là gió tanh mưa m.á.u ngập đầu!

Giờ là lúc cần nhất trí đoàn kết mới được!

Chỉ có điều… nghĩ đến bản thân hiện tại mới Trúc Cơ tầng bốn, là tầng lót sàn trong hội, lại không khỏi muốn cười mà không nổi.

Cũng được thôi.

Ngoại lực rốt cuộc cũng là ngoại lực, nàng vẫn muốn dựa vào chính mình!

Sau này có cơ hội thì đi c.ướp thêm vài ông cha!

Không được nữa thì ông bà nội cũng không tha!

Nàng khoát tay, ra hiệu mọi người yên lặng, quay sang nói với Mục Tử Hoài và Lăng Thiên Đình:

“Mục sư huynh, Lăng sư huynh, muội vừa rồi căn cứ nguyên tắc ai đứng gần thì…”

Chưa nói dứt câu, Lăng Thiên Đình đã vội ngắt lời:

“Tiểu sư muội, muội nói vậy là quá khách sáo!

Dù cho muội cố tình không kéo bọn ta vào, chúng ta cũng không có nửa câu oán trách!

Vì muội làm như thế, nhất định có lý do của muội!

Chúng ta đều tin tưởng muội vô điều kiện!”

Mục Tử Hoài cũng gật đầu theo:

“Đúng vậy! Tiểu sư muội, trước kia có hiểu lầm gì thì cũng qua rồi, ta giờ biết muội là người tốt!

Từ nay về sau, muội muốn làm gì thì cứ làm, chẳng cần giải thích với bọn ta, chúng ta đều nghe muội!

Với lại, ta với Lăng sư đệ đều đã là Kim Đan trung kỳ, giờ lo củng cố tu vi là ổn.”

Hình Vu cũng thò đầu chen vô:

“Phải đó phải đó! Tiểu sư muội chỉ lo cho tụi ta, còn bản thân thì chẳng được gì!

Có thể thấy tiểu sư muội đối với tụi ta tốt nhường nào!

Sau này nếu ai dám làm gì có lỗi với tiểu sư muội, ta – Hình Vu – là người đầu tiên không tha cho hắn!”

Phượng Khê cười mỉm, khách sáo đôi câu.

Tất nhiên nàng sẽ không đem hy vọng đặt hết lên mấy lời hứa sáo rỗng.

Chỉ có trói buộc bằng lợi ích mới là thứ bền lâu nhất.

Còn như ai nhân phẩm không ổn, thì nàng cũng sẽ để vào vòng tròn thân cận của mình.

Nói chuyện xong, nàng lập tức chuyển chủ đề:

“Chúng ta lần này đ.â.m cho Nguyệt Minh Thư Viện một vố, bọn họ chắc còn chưa phản ứng kịp, nhưng sớm muộn gì cũng hoàn hồn.

Tốt nhất bây giờ nên che giấu tu vi một chút, tránh để người khác nắm rõ thông tin.

Mọi người có biện pháp nào che giấu không?”

Mục Tử Hoài đáp:

“Ta có thể vẽ mấy tấm liễm linh phù, giấu được tu vi dưới Hóa Thần.

Nhưng nếu gặp tu sĩ Hóa Thần trở lên thì chịu.”

Phượng Khê gật đầu:

“Vậy thì dùng liễm linh phù trước đi, sau đó tính tiếp.”

Mục Tử Hoài bắt đầu vẽ phù, nhưng tốc độ hơi chậm…

Phượng Khê nhìn một lát, liền lôi bút ra vẽ phù vèo vèo, vẽ một chồng trong chớp mắt.

Mục Tử Hoài: “……”

Bùi Chu vỗ vai an ủi:

“Huynh quen rồi sẽ thấy bình thường thôi…”

Phượng Khê vừa chia phù cho mọi người xong, khe nứt hư không đột nhiên rung lắc dữ dội.

Cũng phải thôi, đám người vừa rồi đột phá khiến linh lực d.a.o động mãnh liệt, không gian xung quanh cũng ảnh hưởng theo.

Còn chưa kịp phản ứng, cả đám người rớt xuống như sủi cảo!

Tiêu Bách Đạo cùng đám người vẫn đang ở đó chờ.

Yếm Hoàng cũng chưa đi.

Con trai mất tích, còn có Phượng Khê – không phải con gái ruột mà còn hơn cả con gái ruột – cũng mất tích!

Hắn sao có thể yên tâm được chứ?!

Chuyện lớn như thế, hắn – đường đường là Yếm Hoàng – cũng đâu dám bỏ đi!

Đang lo sốt vó thì —— Phượng Khê cùng mọi người rơi cái chạch từ trên trời xuống.

Yếm Hoàng thở phào nhẹ nhõm!

Tiêu Bách Đạo cùng mọi người cũng yên tâm theo.

Lúc này vị trí họ đứng vẫn là trong phạm vi Yếm tộc, nên dù đám người Bùi Chu có thay đổi tu vi, cũng không ai phát hiện ra — vì ai nấy đều chỉ quan tâm họ còn sống trở về hay không.

Phượng Khê sợ đêm dài lắm mộng, bèn viện cớ giục Tiêu Bách Đạo lập tức trở về tông môn.

Yếm Hoàng có chút không nỡ, nhưng do thân phận Phượng Khê không thể công khai, nên chỉ đành mắt nhìn theo bóng nàng rời đi.

Đến khi Phượng Khê khuất dạng, Yếm Hoàng còn… rơi hai giọt nước mắt đầy thương cảm.

Viện trưởng Độc Cô: “……”

Ngài nhập vai cũng sâu quá rồi đấy.

Loading...