231. Thiếu niên mà chẳng từng ngông cuồng, chẳng uổng phí tuổi xuân ?
Hoàng Phủ Lương cùng đám tụm một chỗ, bắt đầu thương nghị đối sách.
Khảo hạch vẫn như cũ dùng thần thức, từng tự cảm ứng mới phân biệt thật giả.
Khó ở chỗ, những ảnh vị trí lúc ẩn lúc hiện, biến hóa ngừng, dễ khiến hoa mắt, lỡ tay bỏ sót.
Bởi , Hoàng Phủ Lương liền chỉ huy chia tổ, phân khu, mỗi nhóm đảm nhận một phương hướng, triển khai đồng thời.
Như tốc độ tất nhiên nhanh hơn!
Ba vị công huân trưởng lão bên cạnh quan sát cũng khỏi gật gù: “Tên nhóc Hoàng Phủ , đấy! Rất phong thái đại tướng!”
Trái , bên con rối hình thì... bộ đều ngây như khúc gỗ.
Cũng thôi, dù cho thăng cấp thì rốt cuộc cũng chỉ là một món đồ chơi, linh trí chẳng thể nào sánh với nhân loại.
Thế nhưng – chỉ thấy phía , con rối đang bắt tay với một vị trưởng lão, chớp mắt một cái liền chụp trúng bản thể của lão !
Chính là Hoang trưởng lão bắt!
Hoang trưởng lão: “……”
Ba vị trưởng lão còn : “……”
Khảo hạch còn bắt đầu, kết thúc??
Đám Hoàng Phủ Lương trợn tròn mắt, ngơ ngác tại chỗ!
Không chỉ bọn họ ngơ ngác, ngay cả bốn vị trưởng lão cũng xịt keo cứng ngắc: Con rối ... nó gì thế?
Phượng Khê chậm rãi mở miệng, giọng điệu quái dị:
“Vừa nãy… tám chuyện… định vị… thở.”
Lúc Hoang trưởng lão mới bừng tỉnh đại ngộ —— té con rối đang quen, mà là mượn cơ hội khóa định khí tức của ông!
Cho nên mới thể giữa vô vàn ảnh, một chiêu bắt trúng bản thể!
… Đây chẳng thành tinh ?
Con rối mà thành tinh tới nước ??
Không cần thế nào, quan … con rối tuyệt đối thắng!
Vòng đào thải năm .
Mặt Hoàng Phủ Lương cứng đờ, cố giữ bình tĩnh mà chẳng giữ nổi.
Nếu thua bởi đồng môn còn đỡ, nay bại bởi một đám con rối?! Mất mặt tới nhường nào!
Không chỉ , mà các tử khác cũng hổ đỏ mặt!
Hoang trưởng lão lui về , Hồng trưởng lão bước lên tuyên bố:
“Quan tiếp theo khảo nghiệm ngộ tính kiếm trận.
Ta sẽ diễn bày một bộ Thiên Cương Bắc Đẩu kiếm trận, cho các ngươi một canh giờ diễn luyện.
Bên công bên thủ, lát nữa rút thăm phân định. Bên thua, loại năm .”
Phượng Khê cùng đám trợn mắt há mồm — kiếm trận?!
Bọn họ giờ nào từng học qua!
Nói đúng hơn, Bắc Vực căn bản mấy trò !
Trái đám Hoàng Phủ Lương, tuy luyện đúng trận , nhưng hiển nhiên cơ sở, nhanh chóng bước mô phỏng thực chiến.
Đám Quân Văn dám hé răng, ánh mắt hoảng loạn.
Phượng Khê trấn an đồng đội bằng một ánh , đó bắt đầu quan sát kỹ Hoàng Phủ Lương bên .
Càng , càng kinh hãi!
Kiếm trận dương trường tị đoản, công thủ đều linh hoạt, kiếm khí liên , uy lực tăng gấp bội.
Bọn họ buồn bực thôi —— món ngon như Bắc Vực ?!
Dù chuyến thành con rối chẳng gặt hái gì khác, chỉ riêng việc học kiếm trận cũng đủ lời!
Phượng Khê hiểu rõ, bọn họ thể luyện thành trận trong một canh giờ, nếu thắng — chỉ còn cách phá trận.
Nàng bắt đầu tìm kiếm sơ hở của Thiên Cương Bắc Đẩu kiếm trận.
Lẽ thường, nếu đám luyện trận thuần thục, nàng từng tiếp xúc, phá quả là si tâm vọng tưởng.
may , bên mới luyện, còn vụng về, sai sót liên tục – cho Phượng Khê thừa cơ hội.
Nàng âm thầm trong đầu mô phỏng trăm , cuối cùng tìm sơ hở!
Chỉ cần chiếm phương vị Bắc Cực Tinh, nàng trấn thủ giữa trận, liền thể bất bại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-231.html.]
Vấn đề là… giành quyền tấn công?
Phượng Khê chớp mắt, bước tới mặt Hoàng Phủ Lương:
“Chúng công. Các ngươi dám ? Đám phế vật!”
Đám Hoàng Phủ Lương vốn là thiên chi kiêu tử, mới thua hai ván, nay chọc giận, chịu nhịn?
Sôi nổi hô to:
“Bọn ngươi còn chẳng kiếm trận là gì, mà dám càn rỡ?
Muốn công thì cứ công!”
Hồng trưởng lão ngăn cản, chỉ âm thầm thở dài: “Ngay cả con rối cũng dùng chiêu khích tướng?”
Ông càng tò mò —— đám con rối phá trận kiểu gì?
Một canh giờ trôi qua.
Hai bên định vị xong.
Bảy thủ trận — Hoàng Phủ Lương.
Phía Phượng Khê — chỉ định… một trận.
Mọi : “???”
Đám Hoàng Phủ Lương phá lên : “Một tên Trúc Cơ bốn tầng? Ha ha ha ha!”
Hồng trưởng lão cũng ngẩn , nhưng hiểu , từ trong ánh mắt nhỏ nhoi của con rối , ông thấy bóng dáng chính năm xưa:
Kiêu ngạo!
Duy ngã độc tôn!
Thiếu niên mà chẳng từng ngông cuồng, chẳng uổng phí tuổi xuân ?
Thế là ông gật đầu: “Được. Ngươi một lên .”
Nói xong, chính ông cũng thấy … hoang đường.
Chỉ là một con rối, coi như hậu bối mà ?
Phỏng chừng là ngủ lâu quá, đầu óc chút... thông.
Đám Hoàng Phủ Lương cũng cảm thấy trưởng lão hồ đồ —— nhưng thôi, ngươi tự tìm đường c.h.ế.t thì cần gì khách khí?
Vừa lúc xả giận một phen!
Bảy lập tức bày trận, bao vây Phượng Khê.
Lúc thấy thanh kiếm trong tay nàng, biến sắc:
“Ơ! Đó chẳng kiếm của Tiêu Càn An ?!
Sao trong tay ngươi?!”
Phượng Khê nhàn nhạt đáp:
“C.ướp.”
Mọi : “……”
Con rối còn ... c.ướp đồ?!
là ly kỳ vượt mức!
Hoàng Phủ Lương thét to: “Bày trận!”
Bảy lập tức xuất chiêu, tấn công như vũ bão.
Đám Quân Văn tim nhảy đến họng, sợ nàng đ.â.m thành cái sàng.
May , pháp Phượng Khê cực nhanh, linh hoạt tránh né, hiểm mà nguy.
Hoàng trưởng lão quan sát, thầm nghĩ: “Thân pháp nhanh đấy, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.”
Theo thời gian, đám Hoàng Phủ Lương phối hợp càng lúc càng nhịp nhàng, Phượng Khê bắt đầu rơi thế hai mặt thụ địch.
Ai cũng tưởng nàng sắp thua, thì bỗng…
Phượng Khê đột nhiên đổi bộ pháp, đánh thẳng phương vị Bắc Cực Tinh!
Nếu nhờ bọn họ thu kiếm nhanh, suýt nữa… đ.â.m đồng đội một kiếm xuyên tim!
Hồng trưởng lão thấy liền biến sắc —— thua !
“Nàng phá trận pháp!”
Một con rối mà thông tuệ đến thế, ngộ tính như tuyệt đối là thiên tài!
Chỉ tiếc nàng !
Nếu là thật, cho dù là dân Bắc Vực, lão phu cũng thu đồ !