Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 228
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:22:41
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
228. Có thể làm người thì vẫn nên làm người đi.
Trên áo của nhóm học sinh này đều có ký hiệu rõ ràng, toàn bộ đều thuộc lớp Hỏa Bính.
Phượng Khê đoán, chữ “Hỏa” chắc là đại diện cho niên cấp, còn “Bính” là chỉ tên lớp.
Trong số đó, có một tên học sinh tên là Ngụy Tuấn Hoa, ra dáng oai phong tiến tới trước mặt Phượng Khê.
Hắn quay đầu, nhìn đám bạn đồng môn, hất hàm cười lạnh:
“Các ngươi đoán xem ta cần mấy chiêu để đánh bại cái con rối phế vật này?”
Cả đám xúm vào ồn ào:
“Tu vi Trúc Cơ tầng bốn, nhiều lắm mười chiêu! Nếu ngươi mà còn đánh không nổi, thì ngươi mới là đồ phế vật!”
“Đúng đó! Cái đống rối rách này chỉ là linh trí sơ cấp, mấy chiêu đạp cho lăn quay!”
“Đừng lãng phí thời gian nữa, đánh nhanh rồi còn đi làm nhiệm vụ.”
…
Ngay khi Ngụy Tuấn Hoa còn đang bĩu môi chuẩn bị bịa chuyện, Phượng Khê động thủ!
Một cước đá vào chân sau hắn, khiến thân hình loạng choạng, rồi nhào tới bóp lấy cổ hắn.
Không màng tư thế đẹp hay không, hữu dụng là được!
Ngụy Tuấn Hoa còn chưa kịp phản ứng, nếu không nhờ đồng bọn kịp thời xông tới cứu viện, thì e là hắn đã bị Phượng Khê bóp ch.ết khi còn đang sống sờ sờ.
Phượng Khê vừa tránh né đòn tấn công từ mấy học sinh kia, vừa nhanh chóng rút lui vào bụi cây.
Trong mắt những học sinh đó, con rối chỉ có linh trí thấp kém, làm gì ngờ tới lại biết… mai phục.
Vậy nên, tất cả đều thản nhiên bước vào bẫy.
Giang Tịch cùng nhóm đồng môn đã nghẹn cả bụng tức, giờ lập tức ào lên phản công!
Dù rằng cơ thể con rối không thuận tay thuận chân lắm, lại chẳng có linh kiếm, nhưng vẫn có ưu điểm — không biết đau và… vô cùng cứng đầu.
Chỉ cần bảo vệ được vị trí của hạch tâm con rối, thì đối phương cũng chẳng làm gì nổi.
Huống chi, còn có một Phượng Khê xảo quyệt tùy thời có thể nghĩ ra đủ trò hiểm độc!
Nhóm học sinh vốn đang chiếm thế thượng phong liền bị áp đảo ngược lại.
Sau khi chế ngự được đám người kia, Phượng Khê hăng hái đi đến bên từng đứa mà… vả mặt!
Đứa nào đứa nấy đều bị tát đến mặt mũi sưng vù như đầu heo.
Sau đó, nàng thu sạch nhẫn trữ vật và linh kiếm của bọn họ, rồi "tận tình" bóp nát bảng ngọc khảo hạch đeo bên hông, truyền tống toàn bộ ra ngoài.
Chẳng những thế, nàng còn lau sạch thần thức ấn ký trên nhẫn trữ vật và cả linh kiếm.
Phân chia từng người một.
Cầm chơi đi nhé!
Phượng Khê còn lục được một tấm trận bàn cách ly trong đám đồ cướp được, sau khi mở ra, mọi người mới bắt đầu xôn xao bàn tán:
“Sao chúng ta lại biến thành con rối rồi còn lạc sang Nam Vực thế này?”
“Chẳng lẽ Nam Vực giở trò gì hãm hại chúng ta?”
“Không lẽ... đời này chúng ta cứ làm con rối luôn?!”
…
Giang Tịch phân tích:
“Chắc không liên quan đến Nam Vực đâu, chỉ là trùng hợp thôi.
Nếu Nam Vực mà thật sự có năng lực như vậy, thì đã sớm thôn tính Bắc Vực chúng ta rồi.”
Mục Tử Hoài gật đầu: “Ta cũng nghĩ là trùng hợp.
Có thể trước đó chúng ta bị cuốn vào khe nứt không gian, đúng lúc phía bên Nguyệt Minh Thư Viện mở ra trận bàn khảo hạch.
Dưới hiệu ứng không gian giao thoa, nên chúng ta mới bị hút vào mấy thân xác con rối này.
Ta đoán chỉ cần khảo hạch bên này kết thúc, chúng ta sẽ được trả về.”
Phượng Khê nghe vậy, chớp mắt nói:
“Nói cách khác, nếu muốn quay về sớm thì chỉ cần nghĩ cách… loại hết lũ học sinh đang ở sân khảo hạch?”
Mục Tử Hoài: “... Cũng... có thể nói vậy.”
Tại sao đầu óc ngươi lại luôn nghĩ tới mấy trò nguy hiểm thế chứ?!
Phượng Khê đảo mắt:
“Bọn chúng đông, ta ít người, vậy thì phải dựng kịch bản mới được.
Tới, thay đồ nào!”
Thế là cả nhóm Phượng Khê thay luôn đồng phục học viện cướp được từ lũ học sinh trước.
Mấy thân con rối này làm quá thật, mặc đồ xong, nếu không nhìn thật gần thì chẳng thể phát hiện có gì bất thường.
Giang Tịch thấp giọng:
“Tiểu sư muội, bên ngoài hình như có thể nhìn thấy cảnh khảo hạch, liệu có bị lộ không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-228.html.]
Phượng Khê lập tức đáp:
“Bình thường chỉ nhìn thấy học sinh khảo hạch thôi, không thấy toàn cảnh.
Chúng ta chỉ cần chú ý lúc giao chiến, không gây nghi ngờ là được.
Cho dù có bị phát hiện, bọn họ cũng chỉ nghĩ là rối biến dị thăng cấp thôi, chẳng ai nghĩ tới chuyện mượn xác hoàn hồn đâu.”
Giang Tịch: “…”
Cái từ “mượn xác hoàn hồn” kia… ngươi dùng vậy có ổn không?!
Phượng Khê vẫn tiếp lời:
“Chỉ cần che kỹ áo choàng ngoài là được. Mà lỡ không che kỹ… cũng chẳng sao, c.h.ế.t cũng không nhận là xong!”
Nàng phì cười:
“Nói thật lòng, dù đời này phải làm con rối cũng chẳng sao, lúc nào cũng có thể đổi thân xác khác để chơi!
Làm người không được, thì ta có thể làm heo, làm chó, làm lừa…”
Mọi người: “…”
Có thể làm người thì vẫn nên làm người đi!!!
Mặc dù vậy, màn tấu hài của Phượng Khê cũng giúp mọi người vốn đang hoang mang bối rối… ổn định tinh thần hơn hẳn.
Lúc này, Phượng Khê mới chợt nhớ ra một chuyện.
Lôi Kiếp đâu?!
Khi trước nàng để nó trong tay áo, giờ biến thành con rối rồi, thì nó đi đâu mất?
Phượng Khê tìm quanh một lượt cũng không thấy, đoán chắc là trong lúc truyền tống đã tan biến mất rồi.
Vậy nên cũng không thèm để tâm nữa, dắt cả nhóm đi săn… “con mồi”.
Nửa canh giờ sau.
Lôi Kiếp vất vả lắm mới đào được một cái hố để chui ra khỏi mặt đất.
Người đâu?
Nha đầu thối đâu rồi?
Dám vứt bỏ ta thế này?
Vô tình vô nghĩa!
Tra nữ!
Lúc này, tại quảng trường của Nguyệt Minh Thư Viện.
Hơn chục học sinh bị đánh ra khỏi khảo hạch đang nước mắt lưng tròng tố cáo với đạo sư.
“Lũ con rối kia biến thái quá! Không chỉ đánh tụi con tơi bời, mà còn cướp sạch cả nhẫn trữ vật với linh kiếm!”
“Chúng còn biết mai phục, còn chuyên vả mặt! Đầu óc con rối mà linh hoạt vậy đó sư phụ!”
…
Các đạo sư chẳng mảy may bận tâm.
Chỉ nghĩ mấy đứa nhỏ này đang viện cớ che đậy sự vô dụng của mình.
Trận pháp tạo rối thì linh trí cao được đến đâu chứ?
Còn đồ bị cướp, chờ khảo hạch kết thúc sẽ tự động trả lại thôi.
Chẳng bao lâu, lại thêm một nhóm học sinh bị truyền tống ra ngoài.
Ai nấy cũng đều mặt sưng như đầu heo, nhẫn trữ vật và linh kiếm chẳng còn mống nào.
Các đạo sư vẫn không buồn để ý.
Dù sao cũng toàn là học sinh lớp Hỏa Bính, thực lực tương đương, bị rối đánh bại cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ là… theo thời gian, càng lúc càng nhiều học sinh bị “đá văng” ra ngoài theo cùng một kiểu — bị cướp sạch.
Đến đây thì các đạo sư mới bắt đầu cảm thấy có gì đó là lạ.
Chẳng lẽ con rối trong trận pháp thực sự biến dị thăng cấp rồi?
Dù thế, bọn họ cũng không xem là việc lớn gì.
Dù sao con rối cũng chỉ là sản phẩm diễn sinh từ trận pháp, dù biến dị cũng không thể gây nên sóng gió gì to lớn.
Huống hồ, cho tới giờ cũng chỉ mới loại được mấy học sinh lớp Hỏa Bính.
Chờ khi bọn rối gặp phải học sinh lớp Hỏa Giáp hay Hỏa Ất, chắc chắn sẽ bị bắt gọn.
Đúng lúc ấy, hình ảnh khảo hạch chuyển tới cảnh mấy học sinh lớp Hỏa Giáp.
“Nghe nói Bắc Vực bên kia vừa xảy ra chuyện lớn, Nhân tộc ký minh ước hữu hảo với Yếm tộc, chắc Ma tộc lần này cũng phải nghỉ ngơi chút.”
“Hừ! Ba cái thế lực Bắc Vực kia toàn gà mái đá nhau! Nam Vực chúng ta chẳng qua lười ra tay, chứ nếu thật sự xuất chiến, Yếm tộc với Ma tộc đã chẳng còn cái nào sống sót!”
“Nghe bảo Nam Vực chúng ta vốn cũng từng có Yếm tộc và Ma tộc, chẳng qua tổ tiên đã đuổi hết sang Bắc Vực rồi.
Nói cho cùng vẫn là Nhân tộc Bắc Vực quá yếu kém!
Chỉ có thể nghĩ ra mấy cái biện pháp phế vật như vậy thôi!”