Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 226
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:22:36
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
226. Ký kết minh ước hữu hảo vạn năm
Ba người Bách Lý Mộ Trần hận không thể lập tức đá bay Tiêu Bách Đạo xuống phi kiếm.
Giá như lúc trước tỉnh táo hơn một chút, thì làm gì đến lượt cái lão già này làm sư phụ của Phượng Khê chứ!
Nhưng mà, giờ có nói cũng vô dụng!
Hôm nay, bốn người bọn họ đến vùng giáp ranh giữa Nhân tộc và Yếm tộc.
Nói là "giáp ranh", chứ thực tế vẫn là đất Khư giới.
Cách Nhân giới đâu đó hơn mười dặm.
Nói trắng ra, Yếm Hoàng vẫn đa nghi lắm, sợ Nhân tộc giở trò gài bẫy.
Còn Tiêu Bách Đạo và ba người kia thì khá ung dung. Dù tu vi bị áp chế, nhưng vị trí gần Nhân giới, đến lúc Yếm Hoàng mà dở chứng, bọn họ vẫn có đường chạy thoát.
Vừa đặt chân đến nơi, bốn người đồng loạt ngẩn người.
Trời đất ơi, cái trận bày biện này đúng là long trọng muốn khóc!
Thảm đỏ trải đầy đất, cờ xí bay phần phật trong gió.
Khắp nơi là biểu ngữ thân thiện hữu hảo giữa Nhân tộc và Yếm tộc:
“Nhân tộc – Yếm tộc, một nhà thân thiết!”
“Láng giềng hòa thuận, đồng tâm hiệp lực!”
“Dù ở hai đầu thiên nhai, cũng như tri kỷ trong nhà!”
…
Tiêu Bách Đạo và ba người đi cùng đứng ch.ết trân, cảm giác như đang nằm mơ.
Bọn họ có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi, có ngày lại đi bắt tay làm đồng minh với Yếm tộc!
Đến khi thấy Yếm Hoàng cười toe toét như hoa nở, họ mới miễn cưỡng tin đây là sự thật.
Yếm Hoàng nhiệt tình tới mức khiến người ta tưởng mấy lão già này là bạn chí cốt từ hồi b.ú sữa.
Tiêu Bách Đạo cũng đâu có vừa – cuộc đời là một vở kịch, diễn xuất là nghề chính!
Sau vài câu khách sáo cho có lệ, hai bên chính thức vào việc.
Tên được ghi, ấn được đóng, minh ước có hiệu lực.
Yếm Hoàng đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu, linh đình tưng bừng, không khí hòa hảo hết nấc.
Trong bữa tiệc, thế nào cũng phải nhắc đến Ma tộc. Yếm Hoàng hừ lạnh:
“Mấy hôm nay Ma Hoàng gửi cho ta ba bức thư, nói năng càng lúc càng xấc xược.
Mấy năm nay Ma tộc càng ngày càng láo.
Ta thấy phải tìm cơ hội cho bọn họ nếm thử mùi đau khổ mới được, chứ để lâu là hư người.”
Hồ Vạn Khuê vội phụ họa:
“Anh hùng gặp nhau nói một lời là hiểu!
Ma tộc cứ lắm trò ngầm, không cho họ một đòn nhớ đời thì không chịu dừng đâu!”
Hai bên bàn qua bàn lại, nhanh chóng đạt được đồng thuận, bắt đầu bàn chi tiết kế hoạch.
Lần này, Phượng Khê không tham gia.
Mấy việc lặt vặt này không cần đến nàng ra trận.
Nàng ngồi gặm đùi gà, vừa ăn vừa như đang suy nghĩ gì đó.
Quân Văn thò đầu lại gần:
“Tiểu sư muội, đang nghĩ gì đấy?”
“Huynh nói xem, vì sao vào Khư giới xong, tu vi của chúng ta lại bị áp chế?
Lẽ nào là do yếm khí?”
Quân Văn gãi đầu:
“Tiểu sư muội à, mấy chuyện cần động não này ta chịu chết. Muội tự nghĩ đi!”
Phượng Khê vốn cũng không trông mong gì, chỉ là tiện miệng nói.
Quân Văn đang định quay đi thì nghe nàng lẩm bẩm:
“Nếu muội đứng một chân ở Nhân giới, một chân ở Khư giới, tu vi có bị áp chế không nhỉ?
Mà nếu đầu muội ở Nhân giới, còn thân thể ở Khư giới thì sao?”
Quân Văn:
“...Tiểu sư muội, nếu muội tò mò vậy thì đi thử luôn đi!”
Phượng Khê cảm thấy cũng có lý, nghĩ mãi không bằng làm luôn.
Dù sao cũng chỉ mười mấy dặm, chẳng mấy chốc là đến nơi.
Thế là nàng nói đi dạo một chút.
Tiêu Bách Đạo đang bàn kế hoạch đối phó Ma tộc, khoát tay cho đi luôn.
Phượng Khê liếc mắt ra hiệu với Quân Văn, Quân Văn lập tức hí hửng chạy theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-226.html.]
Dù rằng Ngũ sư huynh này không thông minh lắm, tu vi cũng thường, EQ càng khỏi nói – nhưng được cái kín miệng!
Trong số mấy sư huynh hiện tại, Phượng Khê thân nhất với Quân Văn.
Một phần vì là người quen đầu tiên, phần còn lại là... ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Với người vô tâm vô phổi như Quân Văn, nói chuyện rất nhẹ đầu.
Phượng Khê tâm tư phức tạp, nên lại thích kết bạn với người đơn giản.
Còn Quân Văn thì vừa nghe tiểu sư muội gọi mình đi riêng, trong lòng vui như mở hội:
“Tiểu sư muội đúng là cưng mình nhất mà!”
“Trong lòng muội ấy, ngoài sư phụ ra, chắc chắn là ta!”
Hai người vừa ra khỏi chỗ không xa, phía sau đã có tiếng đuổi theo.
Hình Vu chạy lạch bạch tới:
“Tiểu sư muội ơi, muội đi đâu thế? Cho bọn ta theo với!”
Quân Văn trợn mắt:
“Một lũ theo đuôi!”
Phượng Khê tuy thấy hơi phiền, nhưng người ta đã đuổi theo thì cũng không tiện đuổi về, đành dẫn cả đám theo luôn.
Ai da...
Làm người ưu tú thật mệt mỏi!
Rất nhanh, cả nhóm đã đến chỗ giáp ranh Nhân tộc – Yếm tộc.
Hai bên đều có người canh gác.
Nhưng thân phận bọn họ đặc biệt, nên chẳng ai đến ngăn cản.
Phượng Khê lập tức xòe chân, một chân đứng bên Nhân giới, một chân đạp sang Khư giới. Tu vi... vẫn bị áp chế!
Nàng quay đầu hướng về phía Nhân giới.
Lập tức – điều kỳ diệu xảy ra!
Tu vi khôi phục!
Không những thế – tăng liền ba tầng!
Lúc đầu là Trúc Cơ tầng một, giờ đã lên tầng bốn!
Nàng cười tươi như hoa nở mùa xuân!
Quả nhiên Yếm tộc là vùng đất... không tầm thường!
Những người khác cũng hô lên đầy kinh ngạc – vì tu vi ai nấy đều tăng vọt.
Mấy người tu vi yếu như Quân Văn, Hình Vu, ít cũng lên hai tầng.
Hình Vu lắc đầu lắc cổ, khoe với Tần Thời Phong:
“Đấy, ta nói rồi, đi theo tiểu sư muội kiểu gì cũng gặp chuyện tốt!
Lần này về, ta khỏi quay lại Ngự Thú Môn, chuyển hộ khẩu về Huyền Thiên Tông luôn cho rồi!”
Tần Thời Phong: “……”
Mọi người đang vui vẻ trò chuyện thì Tiểu Hắc Cầu cũng tranh thủ hấp thu yếm khí.
Dù nó hút cũng kha khá rồi, nhưng sắp phải rời Yếm tộc, phải tranh thủ tích trữ thêm!
Phượng Khê phát hiện, nhưng không cản. Vì từ lúc tới đây, hai bên lính gác đều tự giác tránh xa, cũng không lo bị lộ.
Nàng tiếp tục suy nghĩ về Khư giới – có vẻ mấu chốt của chuyện tu vi bị áp chế là ở “đầu”, hay nói đúng hơn là thần thức...
Đúng lúc đó – tóc nàng dựng ngược!
Không chỉ mình nàng, mà cả đám Quân Văn cũng cảm giác như có điện giật.
Chưa kịp phản ứng, cả bọn đã bị một lực hút mạnh kéo bay vào giữa không trung, một cái khe mở ra bất thình lình!
Ngay sau đó, khe khép lại như chưa từng tồn tại.
Cảnh tượng ấy khiến hai bên thủ vệ trợn tròn mắt!
Ngay lập tức, bọn họ hoảng loạn chạy đi báo cáo cấp trên.
Yếm Hoàng nhận tin rất nhanh, dẫn người đuổi tới.
Vừa đến nơi, đã cuống quýt thanh minh:
“Chuyện này không liên quan gì tới Yếm tộc chúng ta hết!
Chỉ là tai nạn!
Ta không có ý đồ gì hết!
Không nói đâu xa, Bùi Chu cũng là con trai ruột ta đó!!”
Mọi người: “……”
Yếm Hoàng: “……”
Nói thì dễ nghe lắm!
May mà đã ký minh ước, giờ không tiện làm căng.
May nữa là chưa khai chuyện khuê nữ. Thật là vạn phúc! Vạn phúc mà!