Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 220
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:22:22
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
220. Ngươi có thể làm đúng vai trò của mình không?
Lôi Kiếp thấy Phượng Khê không để ý đến nó, liền chạy đi tìm bóng ma của Huyết Mục Ma thú chơi.
Bóng ma Huyết Mục Ma thú vừa tức vừa sợ, trong lòng nó lẩm bẩm chửi rủa tổ tiên tám đời của Lôi Kiếp!
Phượng Khê đương nhiên biết Lôi Kiếp có ý gì, chỉ là lười để ý đến nó thôi.
Nếu có thể tìm cách lắp ráp lại tượng Ma Thần, nàng có thể trực tiếp làm cho Ma Thần điện này hồi sinh, chẳng cần phải tái xây dựng lại.
Làm vậy thì sẽ giúp nhanh chóng khiến Yếm Hoàng ký kết hiệp ước hòa bình, tránh gây thêm rắc rối.
Hơn nữa, đã ra ngoài lâu như vậy, cũng nên quay về xem sao.
Nàng cũng bắt đầu nhớ sư phụ rồi.
Bên cạnh đó, nàng rất tò mò về Ma Thần.
Lẽ ra, tu sĩ nên tín ngưỡng Thiên Đạo, nhưng với người của Ma Tộc và Yếm Tộc, họ lại tín ngưỡng Ma Thần hơn cả Thiên Đạo.
Tuy nhiên, tài liệu về Ma Thần lại vô cùng hiếm hoi, nghe nói ngay cả tượng thờ cũng được đeo mặt nạ.
Vấn đề là, làm thế nào mới có thể lắp ráp thành công đây?
Có vẻ như tất cả các phương pháp có thể đã được thử qua.
Phượng Khê cảm thấy chìa khóa của vấn đề có lẽ là những viên m.á.u đỏ kia.
Một cái tượng mà cũng chảy m.á.u được á?
Chuyện này không bình thường, chắc chắn có gì mờ ám!
Phượng Khê nghĩ, nếu gom mấy giọt m.á.u đó lại trước, rồi mới ráp tượng thì biết đâu sẽ thành công.
Sau khi nàng đem ý tưởng nói với lão giả, ông ta chỉ thở dài não nề:
"Chúng ta cũng từng nghĩ vậy. Nhưng mà... tuy bây giờ nhìn m.á.u và mảnh tượng có vẻ tách rời, hễ ngươi vừa động vào là tụi nó lập tức thẩm thấu vào nhau, dính chặt không gỡ ra nổi."
Phượng Khê thầm khinh: cái giống gì mà còn biết trốn? Cũng xảo quyệt ra phết!
Sau một hồi ngẫm nghĩ, nàng ngoắc ngoắc tay gọi Lôi Kiếp đang chơi đùa sung sướng bên kia lại.
Lôi Kiếp liếc mắt qua bên này, mặt không tình nguyện tí nào:
Lại muốn sai khiến ta à? Bộ ta là tiểu đệ của ngươi chắc?!
Nhưng nghĩ đến cái tượng Ma Thần bên trong căn phòng kia, nó vẫn rề rà bay tới, rõ ràng là vừa uất ức vừa dè chừng.
Phượng Khê hất cằm, nói dõng dạc:
“Ta định dùng ngươi làm mồi câu mấy giọt m.á.u kia, chuẩn bị tinh thần đi.”
Lôi Kiếp: ???!!!
Nàng có thể biết thân biết phận một chút không vậy?!
Chúng ta chỉ là hợp tác tạm thời thôi mà?!
Ngươi lấy tư cách gì sai khiến đại gia ta?!
Hơn nữa, ai cho ngươi cái quyền khẳng định mấy giọt m.á.u đó sẽ hứng thú với ta chứ?!
Điều quan trọng nhất là:
Ngươi có biết ta sợ cái uy thế của tượng Ma Thần trong kia đến mức nào không hả?!
Ngươi chắc không phải đang tính lùa ta đi chịu ch.ết đấy chứ?!
Phượng Khê hiếm hoi nghiêm túc giải thích với nó:
“Ta nghi ngờ chính mấy giọt m.á.u kia là nguyên nhân khiến tượng Ma Thần sụp đổ. Và hiện tại, nó vẫn đang tiếp tục trấn áp các mảnh vụn của tượng.
Nói chính xác hơn thì hai bên vẫn đang giằng co.
Nếu m.á.u mạnh hơn, chắc tượng đã bị nghiền thành bụi rồi.
Nên ta đoán nó đang khát năng lượng, cực kỳ cần bổ sung.
Mà năng lượng sấm sét của ngươi—chính là thứ hấp dẫn ch.ết người với tụi nó!”
Nàng ngừng lại, nghiêm mặt giảng đạo lý:
“Ta biết ngươi sợ tượng Ma Thần bên trong. Nhưng mà nè, người cũng vậy, Lôi Kiếp như ngươi cũng vậy, ai rồi cũng phải học cách vượt qua nỗi sợ!
Huống hồ ngươi còn là sứ giả của Thiên Đạo, là hóa thân của chính nghĩa, ngươi phải vô úy vô cầu, tiến thẳng không lùi!
Ta tin chắc ngươi làm được…”
Lôi Kiếp đứng tại chỗ, cảm thấy mình sắp không kiểm soát nổi rồi.
Biết rõ là bị dụ đi nộp mạng… mà nó vẫn lẽo đẽo theo Phượng Khê tới cửa phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-220.html.]
Không được! Không ổn chút nào!
Ch.ó đen lòng lang dạ sói này chắc chắn đang lừa ta!
Không thể mắc bẫy được!
Phải chuồn lẹ mới được!
Kết quả—ý nghĩ vừa lóe lên, Phượng Khê đã nhanh tay túm cổ nó ném thẳng vào trong phòng.
Lôi Kiếp tức đến mức muốn nổ tung tại chỗ!
Ch.ó đen! Nếu sau này ta không đánh ngươi đến ch.ết bằng sấm sét, ta xin theo họ ngươi luôn!
Ban đầu, nó tưởng bị quẳng vào trong thể nào cũng ăn đòn từ đám mảnh vỡ tượng Ma Thần, ai ngờ không có gì xảy ra cả.
Lòng tin đã lạc trôi bấy lâu nay của Lôi Kiếp lập tức trở về như chưa từng ra đi!
Đến mức, nó thấy giận Phượng Khê cũng không còn dữ dội như lúc đầu nữa.
Đang mơ màng nghĩ vậy, nó bỗng phát hiện mười mấy giọt m.á.u đang từ từ trôi về phía mình.
Ch.ó đen đoán đúng thật kìa!
Đám này rõ ràng đang thèm nhỏ dãi sức mạnh sấm sét của ta!
M.ẹ k.iếp!
Ch.ó đen đã lợi dụng ta để luyện căn cơ sấm sét, rồi còn dùng ta trồng nấm linh chi chớ có phải nấm mốc đâu...
Giờ lại đến lượt đám m.áu này cũng muốn chấm mút?
Không muốn sống nữa à?!
Lôi Kiếp cảm thấy—đã là đồng minh với Phượng Khê, thì phải có phúc cùng hưởng, có họa thì… đẩy cho người kia chịu!
Vậy nên, khi thấy hơn chục giọt m.á.u kia càng lúc càng tiến lại gần, nó lập tức kéo cả đám chạy thẳng về phía cửa—nơi Phượng Khê đang đứng chờ!
Nó mới không phí lôi điện để đánh mấy cục m.áu này đâu!
Để nha đầu thúi kia xử lý đi!
Phượng Khê chẳng hề bất ngờ—quen quá rồi, Lôi Kiếp vốn chính là cái kiểu "mặt dày chạy trước" này!
Nàng nhanh như chớp thả ra mấy sợi linh lực hình dây leo định trói đám m.áu, rồi lập tức dùng linh hỏa thiêu cháy.
Kết quả—đám m.áu chẳng hề hấn gì, còn dễ dàng thoát khỏi đám dây!
Phượng Khê cuống lên, quát thẳng vào mặt Lôi Kiếp đang khoanh chân xem kịch:
“Nhanh! Mau đánh đi! Xong ta tặng ngươi một món đại lễ!”
Lôi Kiếp chẳng muốn nghe đâu…
Nhưng mà—cơ thể nó lại có suy nghĩ riêng.
“Rẹt!”
Một tia sét xẹt thẳng vào một giọt m.áu.
Giọt m.áu ấy lập tức hóa thành tro bụi.
Phượng Khê mừng như bắt được vàng:
“Tốt lắm! Ta biết mà! Ta biết ngươi chắc chắn làm được!
Ngươi thật sự là quá tuyệt vời!
Ngay từ lần đầu gặp ngươi, ta đã biết ngươi không phải đồ vô dụng rồi!”
“Không ngờ ngươi còn lợi hại hơn ta tưởng nhiều lắm luôn á…”
Lôi Kiếp cảm thấy đầu óc mình quay quay, mê mê man man mà chẳng hiểu sao lại lỡ tay phang luôn hơn chục cục m.áu.
Rồi—trong lúc còn chưa hoàn hồn, nó lại bị Phượng Khê dụ dỗ đi tiếp—bay lòng vòng rủ rê mấy giọt m.áu khác đến gần.
Mấy giọt m.áu này đúng là đầu óc có hạn, dù vừa bị ăn đòn xong, vẫn không cưỡng được sức hút từ lôi điện mà lần lượt mon men tới gần.
Lôi Kiếp lập tức tìm lại được niềm kiêu hãnh IQ.
Đám này đúng là ngu! Ngu đến mức không xứng xách dép cho ta!
Cứ thế, nó dẫn dụ—rồi lại giáng sét—rồi lại dụ—rồi lại giáng sét.
Sau mấy lần lặp lại, đám m.áu trong phòng đã bị nó xử lý sạch sành sanh, chẳng còn sót giọt nào.
Dù sao thì... nó cũng nhỏ đi mấy vòng.
Nhưng khi quay lại thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Phượng Khê—Lôi Kiếp lập tức cảm thấy: nhỏ cái gì mà nhỏ!
Trong lòng nha đầu thúi kia, nó cao ít nhất hai trượng tám!