Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 22
Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:22:16
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
22. Toan Nghê rống thiên
Hai người đang trò chuyện thì Hình Vu của Ngự Thú Môn bước tới chào hỏi.
Hình Vu là đệ tử đắc ý của chưởng môn Ngự Thú Môn – Hồ Vạn Khuê, bình thường vốn ngông cuồng lắm, nhưng chẳng hiểu sao trước mặt Thẩm Chỉ Lan thì lại ra vẻ lịch sự, ôn nhu lễ độ, cười nói rôm rả như người nhà.
Lộ Tu Hàm đứng bên nhìn mà sắc mặt đen sì như đ.í.t nồi, nhưng cũng chẳng tiện nói gì, đành gọi thêm mấy đệ tử thân truyền khác trong tông môn tới lấp chỗ trống.
Dù là thiên tài Thủy linh căn cực phẩm, hay là kẻ chỉ mới Trúc Cơ chưa đầy hai tháng đã đột phá đến tầng ba, tất cả đều làm nền tuyệt đẹp tôn thêm hào quang cho Thẩm Chỉ Lan, khiến nàng trở thành tâm điểm trong mắt mọi người như trăng giữa trời sao.
Thẩm Chỉ Lan thì khỏi phải nói, cực kỳ khoái mấy cảnh “chúng tinh phủng nguyệt” như vậy, đang cười tươi như hoa thì đột nhiên —
Một tiếng kinh hô chấn động vang lên:
“Người mặt sư kìa!”
“Người mặt sư tới rồi!”
…
Đám đông nháo nhào tản ra thành một lối đi lớn, chỉ thấy một con yêu thú trông hao hao cuồng phong sư đạp bước oai phong tiến tới.
Đột nhiên, nó ngửa cổ hú một tiếng vang trời — Toan Nghê rống thiên!
Một đám tu sĩ tu vi yếu bị âm thanh chấn đến xây xẩm mặt mày, vài người thậm chí ngất xỉu tại chỗ.
Ngay cả đám người Thẩm Chỉ Lan cũng bị ù tai không ngớt, ai nấy lập tức triệu hồi phi kiếm, sẵn sàng nghênh chiến.
Nhưng ngay lúc không khí căng như dây đàn, trên lưng yêu thú lại thò ra một cái đầu nhỏ — rồi cả người chui ra, đứng chễm chệ trên lưng thú, nghênh ngang vẫy tay:
“Ui chà, đông đủ dữ ha! Mọi người khỏe cả chứ?
Tự giới thiệu xíu, ta là Phượng Khê của Huyền Thiên Tông, còn đây là trấn phái thần thú nhà ta – Kim Mao Toan Nghê.
Lần đầu gặp mặt, ngại tay không nên mới tặng mọi người một món quà nho nhỏ – chính là tiếng rống hồi nãy đó!
Chắc mọi người từng nghe đến Toan Nghê rống thiên rồi chứ?
Âm thanh này giúp thanh não, nâng cao tinh thần, chỉ cần là người có chính khí trong lòng đều cảm nhận được chỗ tốt của nó nha~”
Phượng Khê chỉ đại một người: “Huynh kia, huynh có cảm nhận được không?”
Người nọ lập tức vỗ ngực:
“C-có chứ! Nãy đầu óc ta còn mơ mơ màng màng, giờ thì tỉnh táo như chưa từng ngủ gật! Còn hiệu quả hơn uống tỉnh thần đan!”
Phượng Khê lại hỏi thêm vài người khác, ai nấy đều gật đầu như gà mổ thóc, vừa trả lời vừa không quên khen lấy khen để Huyền Thiên Tông.
Giỡn à, nói không cảm nhận được thì chẳng phải tự khai mình là kẻ lòng dạ bất chính sao? Có ngốc mới nói không cảm nhận được!
Phượng Khê nghiêm túc nói tiếp:
“Huyền Thiên Tông nhà ta từ xưa đến nay lấy việc trừ ma vệ đạo làm tôn chỉ, chỉ tiếc vì khiêm tốn quá nên chẳng mấy ai hiểu rõ.
Như ta nè, hồi trước vì đánh lén lão ma Huyết Thiên Tuyệt mà liều cả cái mạng, suýt nữa vỡ luôn đan điền. Theo lý mà nói thì sự tích anh hùng như vậy phải được tuyên truyền rộng rãi chứ nhỉ?
Nhưng mà chúng ta Huyền Thiên Tông trước sau vẫn giữ phong cách kín tiếng, không khoe, không phô.
Câu ‘phất y rời đi, ẩn công giấu danh’ – chính là nói về chúng ta đó!
Nói mấy lời này cũng không có gì sâu xa đâu, chỉ là muốn mọi người hiểu hơn về Huyền Thiên Tông, ai có ý định gia nhập tông môn thì cứ mạnh dạn chọn chúng ta nha~”
Đám đông nghe xong, mấy lời đạo lý thì không nhớ được bao nhiêu, chỉ nhớ mỗi cái vụ “Phượng Khê đánh lén Huyết Thiên Tuyệt”.
Dù là hiểu nhầm trước đó về “người mặt sư”, hay màn “Toan Nghê rống thiên” dọa tỉnh cả bầy, tất cả đều khiến người ta khắc sâu ấn tượng với Phượng Khê.
Càng khỏi nói đến lòng dũng cảm dám solo với lão ma đầu!
Tên tuổi Phượng Khê theo đó mà như gió nổi mây vần, một phát chấn động cả trường!
Danh tiếng Huyền Thiên Tông cũng theo nàng mà thăng lên một bậc thang mới!
Lúc này, ánh mắt Thẩm Chỉ Lan chưa từng rời khỏi người Phượng Khê, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.
Lộ Tu Hàm đứng cạnh nghiến răng nghiến lợi:
“Nha đầu Phượng Khê này đúng là thần lừa đảo, ta sống từng này năm chưa từng nghe nói tới cái gì mà Toan Nghê rống thiên! Rõ ràng toàn là ba hoa chích chòe!
Sư muội, muội cũng đâu có cảm thấy đầu óc sáng ra chút nào đâu đúng không?”
Thẩm Chỉ Lan: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-22.html.]
Ngu xuẩn!
Huynh hỏi như vậy ta biết trả lời sao đây?
Nếu ta nói không cảm nhận được, nhỡ đâu vụ này là thật, vậy chẳng phải tự mình dán nhãn “ta không có chính khí” lên trán sao?
Nàng ánh mắt khẽ lóe, nghiêm trang đáp:
“Nhị sư huynh, vừa nãy muội mới uống tỉnh thần đan xong, nên cũng không rõ là do đan dược hay là do tiếng rống nữa…”
Lộ Tu Hàm nghe vậy liền quay sang hỏi nhóm Hình Vu: “Vậy các ngươi thì sao?”
Cả đám Hình Vu không hẹn mà cùng đáp:
“Bọn ta cũng uống tỉnh thần đan rồi!”
Sau đó nhanh chóng giải tán như đàn chim tránh bão.
— Thôi xong, Lộ Tu Hàm tám phần là đầu có hố rồi.
Tốt nhất nên tránh xa cho yên thân.
Lúc này, đoàn người Huyền Thiên Tông cưỡi kiếm bay tới.
Trong lòng Tiêu Bách Đạo có chút bực bội với tiểu đồ đệ nhà mình. Rõ ràng trước khi đi, hắn đã dặn đi dặn lại là "con cung Kim Mao Toan Nghê đừng có mà phi nhanh quá, lỡ có chuyện gì thì sư phụ còn kịp tới cứu", vậy mà vừa quay đi quay lại, hai cái đồ trời đánh đó đã một mạch lao thẳng về trước đội hình.
Phải tìm cơ hội dạy dỗ lại tiểu nha đầu này một trận mới được.
Còn đang nghĩ ngợi trong bụng thì đã nghe tiếng tiểu đồ đệ lanh lảnh vang lên:
"Mọi người mau nhìn kìa! Đoàn của Huyền Thiên Tông bọn ta đến rồi!"
Vừa dứt lời, Phượng Khê đã hào hứng vỗ tay. Có người tò mò làm theo, rồi người sau bắt chước người trước, phút chốc cả bãi đất rung trời vỗ tay như sấm!
Con người mà, dễ bị cuốn theo đám đông lắm.
Huống hồ gì, Huyền Thiên Tông cũng là một trong Tứ đại tông môn, chẳng lẽ không xứng đáng được vỗ tay chào mừng? Lại nói, vừa rồi còn hào phóng tặng cho mọi người một màn Toan Nghê rống thiên nữa cơ mà!
Trong khoảnh khắc, tiếng vỗ tay vang dậy như sóng trào.
Tiêu Bách Đạo suýt thì rớt khỏi phi kiếm!
Hắn còn chưa tới đã xảy ra cái quỷ gì vậy?
Nhưng dù sao cũng là người từng trải, vừa qua cơn sửng sốt, hắn đã lập tức nhập vai: trên mặt nở nụ cười “lễ độ”, nhẹ nhàng gật đầu chào mọi người như thể mọi thứ đều nằm trong dự tính của hắn từ đầu.
Những người còn lại trong Huyền Thiên Tông cũng nhanh chóng bắt chước, ôm quyền chào hỏi xung quanh rất ra dáng tiền bối.
Còn Quân Văn thì khỏi nói, ánh mắt muốn rớt khỏi hốc mắt vì tò mò: “Tiểu sư muội rốt cuộc đã làm cái gì vậy trời?!”
Mà mấy vị chưởng môn của ba đại tông môn còn lại thì sắc mặt khó coi hẳn. Từ trước đến nay, chỉ có họ mới từng được đãi ngộ long trọng như vậy, hôm nay tự nhiên Huyền Thiên Tông lại hưởng trọn, chẳng khác nào bị tát cho một cái không kịp ngáp.
Bách Lí Mộ Trần liếc mắt nhìn tình hình, bèn ghé tai Lộ Chấn Khoan của Vạn Kiếm Tông và Hồ Vạn Khuê của Ngự Thú Môn thì thầm vài câu. Hai người kia nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu.
Có trò hay để xem lại còn có cớ kiếm lời, chẳng tội gì mà không chơi một ván.
Một lát sau, Tiêu Bách Đạo thong thả bước tới.
Bách Lí Mộ Trần trố mắt: “Ngươi… ngươi tấn cấp rồi à?”
Thấy Tiêu Bách Đạo gật đầu, ba vị chưởng môn liền nuốt một ngụm giấm chua. Đặc biệt là Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê – hai người suýt thì nghẹn c.h.ế.t tại chỗ.
Ban đầu trong bốn người, chỉ có Bách Lí Mộ Trần là Hóa Thần tầng ba, ba người còn lại đều là tầng hai. Vậy mà giờ Tiêu Bách Đạo lại lặng lẽ vọt lên bằng hàng? Sao cái lão này thời gian gần đây cứ như được thần may mắn ôm đùi không buông vậy?!
Đã phát hiện được mỏ linh thạch thượng phẩm, giờ còn thăng tu vi!
Dù trong lòng ganh tỵ muốn xỉu, ba người vẫn phải mặt dày chúc mừng vài câu. Chờ chúc xong, Bách Lí Mộ Trần mới chậm rãi mở miệng:
“Tiêu chưởng môn à, trước đó khi Phượng Khê gặp chuyện, ngươi đã nhờ Hỗn Nguyên Tông chúng ta phái trận pháp trưởng lão tới cứu viện.
Nể tình đạo nghĩa, ta nhận lời luôn.
Ta nhớ rõ lúc ấy cũng nói là các ngươi sẽ nhường lại phần lớn danh ngạch vào Thiên Lí bí cảnh, các ngươi cũng gật đầu đồng ý rồi.
Tuy sau đó Phượng Khê tự mình trở về được, nhưng trưởng lão bên ta vẫn phải vòng vo chạy đến, phí công phí sức.
Cho nên giờ, cũng nên cho ta một lời giải thích đàng hoàng chứ?
Vậy đi, nhường lại hai mươi danh ngạch là được rồi, ngươi thấy sao?”
Tiêu Bách Đạo nghe xong, vừa kinh hãi vừa tức giận.
Phượng Khê vừa ló mặt ra là hắn đã gửi truyền tin về cho Bách Lí Mộ Trần, tổng cộng chưa tới một canh giờ. Thế mà cũng gọi là "vòng vo hao tổn tinh lực"? Lại còn mặt dày đòi tận hai mươi cái danh ngạch? Đây là cướp trắng giữa ban ngày còn gì!
Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê vừa định phụ họa theo thì…
Phượng Khê từ đâu thò mặt tới.