Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 217

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:22:15
Lượt xem: 203

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

217. Thiên lôi và Phượng Khê liên minh

Thiên lôi quyết định… giả ch.ết

Trong cái lồng sắt đen sì, tiếng "tách tách tách" mỗi lúc một nhỏ dần.

Cuối cùng... im bặt.

Thiên lôi thầm nhủ: "Chỉ cần nha đầu c.h.ế.t tiệt dỡ cái nắp , sẽ cho nó một cú lôi đình đoạt mệnh, đánh cho nó ngay cả đầu thai ch.ó cũng kịp!"

Quả nhiên, tiếng bước chân Phượng Khê càng lúc càng gần.

Thiên lôi hồi hộp tới mức giật điện, hưng phấn như sét trong lòng!

Đến ! Nàng đến ! Nha đầu đó ngu ngơ tới !!!

Ngay đó, chỉ thấy giọng Phượng Khê vang lên:

“Ta chứ, ngờ thiên lôi oai phong lẫm liệt mà cũng chơi trò giả ch.ết hả? là mất mặt cả họ nhà sét !”

“Giỏi thì giả ch.ết luôn , đừng tỉnh nữa nha!”

“À đúng , chắc ngươi ha, rải cả đống nấm điện Ma Thần, định mượn sét của ngươi để kích nấm mọc nhanh đó!”

“Ngươi đúng là một cái bánh bích quy hết đát – chỉ dùng mỗi việc thôi! Người khác thấy ngươi thì né như né tà, chỉ chê bai ngươi, còn giúp ngươi tận dụng chút giá trị rác rưởi cuối cùng!”

Bị nha đầu mắng cho một trận, thiên lôi nhịn nổi nữa — “đoàng đoàng đoàng!”, xả điện như điên.

Kết quả là… Phượng Khê bình tĩnh chụp thêm một lớp nắp nữa lên đầu nó.

Thiên lôi tức nổ tụ điện. Vừa giận hận chẳng , nếu mau nghĩ cách thoát , e rằng bao nhiêu luồng sét tích tụ bấy lâu cũng chôn sống tại đây mất thôi!

Chưa kịp đánh ai, con nhóc dằn mặt một trận. Mất hết cả thể diện, đường giấu cái mặt ?!

Giờ đây?

Đang bí bách thì... ting! Một luồng thông minh loé lên trong đầu thiên lôi.

Nắp sắt thì khó chơi đấy, nhưng thể chơi mẹo mà!

Nó bèn chuyển hướng, đánh nắp nữa mà nện xuống đất: “đoàng!”

Một cái hố nhỏ hiện ngay chân.

Có hố , tức là giữa cái nắp sắt và mặt đất kẽ hở...

Có kẽ hở tức là thoát !

Thiên lôi tự hào nghĩ: “Mình đúng là thiên tài!”

Phượng Khê cái đồ ch.ó lòng đen tối , đấu trí chơi chứ!”

Thế là thiên lôi từ bỏ việc phá nắp, tập trung lực... đào hố chuồn lẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-217.html.]

Mà đúng thật, so với cái nắp sắt cứng đầu thì mặt đất dễ xử lý hơn nhiều, chẳng mấy chốc nó đào một cái hố đủ to để chui .

Tự cứu mới là đạo lý đỉnh cao!

Thiên lôi sướng đến nổ tung luôn !

Rùng , con ch.ó lòng đen tối !

Ngươi chờ đấy, sắp thoát !

Chỉ tiếc là, nó rằng Phượng Khê đang ngay gần đó, ôm mộng “rình sét bắt sống”.

Nàng chuẩn sẵn một cái vòng sắt đen, định lúc thiên lôi ló đầu là tròng ngay như bắt ch.ó dại!

Cơ mà... đời dễ như tính.

Ngay khoảnh khắc định mệnh , một màn quái dị vượt xa trí tưởng tượng xảy :

Không chỉ thiên lôi, mà ngay cả Phượng Khê và mấy cái nắp sắt đen xì cũng bốc trong chớp mắt — biến mất dấu vết!

Chỉ trong nháy mắt, cả hiện trường trống trơn như từng ai ở đó.

Ở phía xa, Viện trưởng Độc Cô và Nhị hoàng tử còn đang ngẩn ngơ, mãi vẫn phản ứng kịp.

Đến lúc định thần thì...

Phượng Khê ?! Người mất ?!

Nhị hoàng tử đầu ong ong, tim lạnh ngắt. Hắn rõ vị trí của Phượng Khê trong lòng Bùi Chu — mà nếu nàng xảy chuyện gì, thì hậu quả... thôi đừng tưởng tượng!

Viện trưởng Độc Cô cũng cùng chung cảnh "não cá vàng đánh chuông".

Ban nãy ông còn đang khoái chí xem Phượng Khê trêu chọc thiên lôi, ai ngờ chớp mắt một cái xảy biến lớn!

Nếu Phượng Khê ch.ết thật, phái đoàn Nhân tộc chắc chắn sẽ để yên!

Mà quan trọng hơn…

Cái điện Ma Thần ai sửa đây?!

Có điều, dù gì cũng là từng trải qua sóng to gió lớn, nên Viện trưởng nhanh lấy bình tĩnh.

Người sống sờ sờ đó thì thể nào tự dưng bốc .

Chắc chắn là thiên lôi đụng trúng trận pháp kết giới gì đó, vô tình kéo cả Phượng Khê dính chưởng.

Chỉ là... nàng truyền tống ?

Lúc , Phượng Khê đang mắt mắt , dáo dác như kẻ tr.ộm, hết đông ngó tây.

Sau lưng nàng, thiên lôi cũng lấm lét lò dò như tr.ộm ch.ó, cứ thò đầu rụt .

Hai con hàng , vì sự cố thần bí đá bay tới chốn lạ, tạm thời đành bắt tay đồng đội bất đắc dĩ.

Kiểu đồng đội mà chỉ cần một cơn gió thổi qua là trở mặt, xé thương tiếc.

Loading...