Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 212
Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:55:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
212. Quả là tình cha con cảm động trời đất nha
Phượng Khê thấy sắc mặt hắn bình tĩnh không giống giả vờ, trong lòng khẽ thở phào.
Nàng thật sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện huynh đệ tương tàn.
Lúc này, Nhị hoàng tử mỉm cười nói với nàng:
“Phượng Khê, đa tạ ngươi! Nếu không có ngươi, chỉ e ta với đệ đệ khó mà đoàn tụ trong thời gian ngắn.”
Phượng Khê vừa nghe lời này liền biết ngay lúc trước hắn cố ý để lộ sơ hở.
Cũng phải thôi, diễn bao nhiêu năm còn chưa ai nhận ra, sao tự dưng gần đây lại để lộ lắm sơ hở thế?
Không sai, Nhị hoàng tử chính là cố ý.
Ẩn nhẫn từng ấy năm, hắn vẫn luôn chờ một cơ hội.
Một Nhân tộc như Phượng Khê lại có thể ra vào hoàng cung như chốn không người, còn có cả Viện trưởng Độc Cô hộ giá hộ tống, hoặc thân phận không tầm thường, hoặc có thủ đoạn đặc biệt.
Hơn nữa, Nhân tộc vô cớ sao lại tìm hắn?
Nghĩ tới việc Đại hoàng tử từng nhắc hai người họ là huynh đệ song sinh, hắn liền suy ra: Phượng Khê tất có liên quan đến đệ đệ mình.
Vậy nên, hắn quyết định cược một phen!
Phượng Khê cười toe toét:
“Nhị hoàng huynh nói vậy là khách sáo rồi!
Ta với huynh với Nhị sư huynh là thân huynh muội, có gì đâu mà phải cảm tạ!”
Nhị hoàng tử lập tức ngơ ngác.
Thân huynh muội?
Chẳng lẽ năm xưa mẫu hậu sinh… sinh ba?!
Nghĩ đến đây, chính hắn cũng thấy mình đang suy nghĩ vớ vẩn!
Chưa nói gì khác, tuổi của Phượng Khê hoàn toàn không khớp nha!
Đúng lúc này, Bùi Chu nghẹn ngào nói:
“Tiểu sư muội vẫn luôn xem ta là ca ca ruột, nhưng chẳng phải chúng ta vốn chính là huynh muội ruột sao?!”
Phượng Khê lắc đầu:
“Muội nói là huynh muội có huyết thống thật sự ấy! Để muội nói rõ luôn, muội với các huynh là huynh muội cùng cha khác mẹ!”
Bùi Chu: “……”
Nhị hoàng tử: “……”
Lại thêm một món nợ phong lưu của phụ hoàng à?
Hai người còn đang ngơ ngác chưa kịp tiêu hóa, Phượng Khê đã lên tiếng:
“Muội thấy Yếm Hoàng bệ hạ chính là phụ hoàng của muội, Yếm Hoàng bệ hạ cũng cảm thấy muội là nữ nhi của người, vậy nên phụ tử chúng ta liền hoan hỉ nhận nhau!
Đây quả là tình cha con cảm động trời đất nha~!”
Bùi Chu và Nhị hoàng tử: “……”
Cái gì gọi là “cảm thấy” mới được chứ?!
Nhị hoàng tử suy nghĩ tỉ mỉ hơn Bùi Chu nhiều, lập tức hỏi:
“Ngươi đã hứa với người điều kiện gì?”
Hắn biết rõ phụ hoàng mình bề ngoài thì thâm tình, chứ thật ra chỉ có lợi ích là để trong mắt. Nếu không có lợi, ông ta tuyệt không nhận ai làm con.
Phượng Khê cười tủm tỉm:
“Nhị hoàng huynh, muội biết ngay không thể giấu huynh được, muội hứa với phụ hoàng sẽ giúp người tu sửa Ma Thần điện.”
Sắc mặt Nhị hoàng tử lập tức biến đổi.
Dù bị nhốt trong viện đã lâu, hắn vẫn biết tu sửa Ma Thần điện nguy hiểm cỡ nào — năm đó Tả Hữu hộ pháp chính là bị lôi kiếp đánh chết!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-212.html.]
Bùi Chu đương nhiên biết Phượng Khê làm thế là vì ai — là vì hắn!
Hắn cười:
“Tiểu sư muội, trước đây ta không muốn ở lại Yếm tộc là vì không biết thân phận mình.
Giờ thì khác! Ta là hoàng tử Yếm tộc, không ở đây thì đi đâu?
Quan trọng hơn, ca ca ta ở đây, ta làm sao nỡ đi!”
Phượng Khê cười khúc khích:
“Nhị sư huynh, về phần kỹ thuật diễn xuất, huynh còn phải học hỏi nhị hoàng huynh nhiều vào. Mấy câu dối trá kia, hài nhi ba tuổi cũng không tin được!
Thôi thôi, tu sửa Ma Thần điện thôi mà, có gì to tát đâu?
Nhìn bộ dạng hai người các huynh, cứ như muội sắp ngỏm củ tỏi tới nơi!
Nói về công, muội là đại diện Nhân tộc, hiển nhiên phải tranh thủ dịp này mà củng cố tình hữu nghị ngàn năm với Yếm tộc!
Nói về tư, các huynh tuy là con ruột của phụ hoàng, nhưng đâu có ai đáng yêu như muội, không có công lao thì muội bám trụ kiểu gì?
Tu sửa Ma Thần điện chính là cơ hội tốt nhất!
À đúng rồi, nhị hoàng huynh, huynh đóng vai ngốc bao nhiêu năm rồi, nghiện đủ chưa?”
Nhị hoàng tử: “……”
Cái lời này... đúng là thiếu đòn mà!
Phượng Khê vẫn cười toe toét:
“Muội chỉ muốn điều tiết bầu không khí thôi. Hai huynh cùng nhau nhìn muội cảm động như thế, muội áp lực lắm đó nha!”
Bùi Chu và Nhị hoàng tử: “……”
Tiểu sư muội đúng là cao thủ biến giây phút cảm động thành trò hề khóc không ra nước mắt!
Phượng Khê vẫn thao thao bất tuyệt:
“Nhị hoàng huynh, năm xưa huynh giả ngốc chẳng qua là vì lo hậu hoạn của Yếm tộc. Giờ Đại hoàng tử lại được phụ hoàng coi trọng, huynh không làm chuyện long trời lở đất thì sao địch nổi?
Đến khi Ma Thần điện xây xong, muội cho huynh chút ‘tổ tiên phù hộ’ hay ‘tháp linh ban phúc’, đảm bảo dân chúng Yếm tộc vừa nghe danh huynh liền quỳ!”
Trong lòng Nhị hoàng tử dâng lên một cảm xúc lạ lẫm, như có gì đó nghẹn nơi ngực.
Thì ra đây là cảm giác được người quan tâm, được người thương thật lòng...
Trong cung, chưa từng có ai để tâm đến hắn. Ngay cả ngoại tộc cũng chỉ coi hắn là công cụ báo thù.
Những điều hắn được dạy chỉ toàn là thù hận, âm mưu, toan tính.
Một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh ấy rất dễ điên loạn, may mà trong lòng hắn còn có đệ đệ làm điểm tựa, giữ lại được chút mềm mại.
Giờ tiểu cô nương lần đầu gặp mặt này lại nghiêm túc lo nghĩ vì hắn, chuẩn bị vì hắn, như ánh sáng đầu tiên soi vào bóng tối đời hắn.
Bất tri bất giác, nước mắt đã tuôn đầy mặt.
Thì ra, người tưởng khóc cạn nước mắt rồi, gặp được yêu thương thật sự vẫn sẽ khóc thêm lần nữa.
Hắn nghiêm túc hành lễ với Phượng Khê:
“Phượng Khê, ta đối với muội ơn nặng như tái sinh. Tương lai nếu cần ta, ta – Hách Liên Thanh Yến – dù vượt lửa hay lội sông cũng không chối từ!”
Phượng Khê trừng mắt mắng:
“Không cần vượt sông lội lửa gì cả, đưa tiền là được!”
Nhị hoàng tử: …Ngươi nói vậy thật sự không thấy ngượng sao?
Nhưng nếu nàng thích tiền, vậy sau này cứ cho nàng là được!
Cho bao nhiêu cũng không tiếc!
Phượng Khê còn chưa ngừng lảm nhảm, hỏi:
“À đúng rồi, nhị hoàng huynh, huynh định làm sao để ‘hết ngốc’ đây?
Là đập đầu vô tường, m.ổ b.ụ.n.g hay nhảy sông tự vẫn?”
Nhị hoàng tử: …Ngươi thật sự không thể nghĩ ra cách nào bình thường hơn được à?!