Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 211
Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:55:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
211. Song sinh
Bùi Chu nào có thể cười nổi
Phản ứng đầu tiên của Bùi Chu là: Phượng Khê chắc đang nói đùa.
Hắn sao có thể là người Yếm tộc được?!
Nhưng mà… nhìn nét mặt nghiêm túc của Phượng Khê, lại nhớ đến những chuyện kỳ lạ xảy ra từ lúc vào Khư giới đến giờ, nhất là khi gặp Nhị hoàng tử ban nãy, tim hắn bỗng chấn động—hắn biết, Phượng Khê chắc không nói chơi.
Hắn thật sự là người Yếm tộc?
Vậy thì... sau này hắn còn có thể quay lại Nhân tộc không?
Người Nhân tộc ghét Yếm tộc đến tận xương tủy, thậm chí còn hận hơn cả Ma tộc. Nếu bị phát hiện là người Yếm tộc, hắn sẽ trở thành kẻ "ai gặp cũng có thể giết" phiên bản người sống.
Vậy sư phụ và tiểu sư muội bọn họ phải làm sao?
Không! Không được!
Dù có là thật... cũng tuyệt đối không thể là thật!
Hắn nhìn Phượng Khê bằng ánh mắt tràn đầy hy vọng:
“Tiểu sư muội, muội… muội chắc chắn có cách che giấu huyết mạch của ta đúng không?”
Phượng Khê lập tức phun ra một ngụm nước.
“Che giấu cái gì mà che? Huyết mạch hoàng tộc Yếm tộc thì có gì đáng xấu hổ chứ? Không những không cần giấu, mà còn nên khoe nữa là đằng khác!
Huynh không biết đâu, Ngũ sư huynh còn đang tiếc hùi hụi vì không thể thay thế huynh nhận cha đấy!”
Bùi Chu u uất: “…”
“Tiểu sư muội, muội đừng đùa nữa mà…
Muội rõ ràng biết Nhân tộc với Yếm tộc nước sông không phạm nước giếng. Nếu bị lộ ta là người Yếm tộc, ta thì không sao, chỉ sợ liên lụy tới sư phụ và các ngươi…”
Phượng Khê cười tươi như hoa:
“Ừ thì, hiện tại đúng là đang căng lắm đó. Nhưng không sao! Sau này sẽ khác!
Bởi vì muội sẽ đứng ra thúc đẩy Nhân tộc và Yếm tộc ký kết minh ước hữu hảo vạn năm!”
Bùi Chu: “…???”
Phượng Khê càng nói càng hăng:
“Thân phận hoàng tộc Yếm tộc chẳng những không khiến huynh gặp rắc rối, mà còn đem lại cho huynh hàng đống lợi ích!
Cho nên, nhị sư huynh à, huynh khỏi phải sợ chuyện lộ thân phận.
Huynh có một tiểu sư muội thông minh, dễ thương, thiện lương, vô địch vũ trụ như muội đây thì rất nhanh sẽ giúp huynh xử lý hết!”
Bùi Chu cạn lời.
Yếm tộc với Nhân tộc ký minh ước vạn năm?
Chuyện này đừng nói hắn, đến thần tiên nghe xong cũng muốn ngã sấp mặt!
Xưa nay Yếm tộc luôn bắt tay Ma tộc làm chuyện xấu, kết minh với Nhân tộc kiểu gì được?
Nhưng bên cạnh hoang mang, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm xúc khó tả—cảm động đến nghẹn họng.
Tuy Phượng Khê nói như đang pha trò, nhưng hắn biết, để nói được câu đó, nàng hẳn đã phải đánh cược rất nhiều. Có khi là bằng cả mạng sống.
Hắn thật sự may mắn mới có được một tiểu sư muội như vậy.
“Tiểu sư muội, ta…”
“Huynh đừng cảm động vội, chuyện giữa huynh với muội khỏi cần khách sáo.
Sau này huynh cứ chịu khó giúp muội vẽ thêm mấy cái phù triện kiếm tiền là được!”
Bùi Chu mắt hoe đỏ, khẽ gật đầu: “Ừ…”
Đừng nói phù triện, mạng của hắn… từ nay cũng là của tiểu sư muội!
Khi hắn còn đang ngồi đó cảm xúc dâng trào, Phượng Khê lại thả thêm một quả bom:
“Nhị sư huynh, muội nghi huynh và Nhị hoàng tử là anh em sinh đôi đấy.
Trước đây huynh thường thấy không khỏe, khả năng lớn là do bị ảnh hưởng từ hắn.
Còn nữa, hắn chắc chắn đang giả ngu.
Lý do thì đơn giản thôi—hắn là cái gai trong mắt Yếm tộc, muốn sống thì chỉ có thể giả ngây giả dại.”
Bùi Chu giật mình.
Lúc Nhị hoàng tử đưa kẹo cho hắn, hắn đã nhìn thấy tay người kia có rất nhiều vết sẹo cũ.
Có thể tưởng tượng hắn từng bị hành hạ dã man cỡ nào…
“Muội vừa kêu Nhị hoàng tử đến rồi. Còn hắn có muốn nhận huynh hay không thì muội không dám chắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-211.html.]
Nói không chừng vì bị hành hạ quá thảm, hắn sẽ oán hận ngược lại, giận lây qua huynh cũng nên.
Nhưng cũng có thể ngược lại—hắn chẳng thèm để tâm gì cả, chỉ cần biết huynh sống tốt là đủ rồi.”
Phượng Khê cũng không chắc, vì thời gian tiếp xúc với Nhị hoàng tử còn quá ngắn.
Nhưng chỉ nhìn việc hắn đưa kẹo cho Bùi Chu thôi, là biết không phải kẻ ác.
Thấy Bùi Chu đã chuẩn bị tâm lý xong, Phượng Khê đi ra ngoài, dẫn Nhị hoàng tử vào.
Vừa vào, Nhị hoàng tử đã cười ngây ngô.
Phượng Khê lườm một cái:
“Nơi này không có người ngoài, khỏi diễn nữa.
Đeo mặt nạ cả ngày không thấy mệt à?”
Nét cười trên mặt Nhị hoàng tử cứng lại.
Hắn nhìn chằm chằm Phượng Khê: “Sao ngươi biết ta đeo mặt nạ?”
Phượng Khê: “…”
Ta nói vậy mà huynh thật sự có đeo hả?!
Trong khi nàng còn đang sốc, Nhị hoàng tử đã từ từ bóc ra một lớp mặt nạ mỏng như cánh ve.
Ngay sau đó, một gương mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành hiện ra.
Ngoại trừ gầy và nhợt nhạt, thì gần như giống hệt Bùi Chu!
Phượng Khê nhìn mà thầm gật gù: Khỏi kiểm tra, khỏi test ADN. Chắc chắn là sinh đôi!
Bùi Chu ngơ ngác nhìn Nhị hoàng tử, nước mắt bất giác tuôn rơi.
Không cần lời nào—chỉ nhìn nhau thôi, hắn đã hiểu hết nỗi khổ, nỗi đau, sự chịu đựng của đối phương.
Nhị hoàng tử khẽ mỉm cười:
“Ta đã chờ khoảnh khắc này bao năm nay.
Tưởng đâu cả đời này cũng chẳng thể gặp lại đệ.
Đệ đừng tự trách, những gì khiến ta đau đớn vốn không phải do đệ.
Ngược lại… chính vì đệ còn sống, ta mới có lý do để tiếp tục.”
Bùi Chu không kiềm được nữa, che mặt khóc rống.
Hắn cũng không biết vì sao mình khóc—chỉ là muốn được giải tỏa.
Nhị hoàng tử dùng bàn tay chi chít vết thương vỗ nhẹ lên vai Bùi Chu: “Khóc đi, khóc xong sẽ dễ chịu hơn.”
Giọng hắn nghẹn ngào, nhưng không rơi nước mắt.
Vì nước mắt của hắn… đã sớm cạn rồi.
Từ lúc còn nhỏ, hắn đã biết hoàng cung là nơi người ăn thịt người.
Áo hắn luôn có mùi lạ.
Hắn từng đem bánh ngự thiện cho cá bên hồ sen ăn—kết quả cá c.h.ế.t trắng nổi lềnh bềnh.
Giường ngủ hắn từng đầy độc trùng bò lúc nhúc…
Hắn từng nhiều lần bẩm báo với phụ hoàng, nhưng lần nào xong cũng có người chết, và mọi việc lại càng tệ hơn. Có kẻ còn muốn đẩy hắn xuống giếng.
Còn phụ hoàng thì càng ngày càng lạnh nhạt.
Từ đó, hắn hiểu—chỉ có giả ngu mới có thể sống sót.
Mãi đến sau này, có người trong bộ tộc ngoại tổ lén vào cung, hắn mới biết thân thế của mình.
Hắn bắt đầu đeo mặt nạ, lén tu luyện.
Cũng từ khi ấy, hắn biết mình có một người đệ đệ sinh đôi—bị ngoại tổ dùng bí pháp phong ấn huyết mạch, rồi nhân lúc hỗn loạn lén đưa vào Nhân tộc.
Còn bộ tộc ngoại tổ… đã sớm bị đồ sát, chỉ còn sót lại vài người.
Từ đó đến nay, hắn sống vì hai mục đích: báo thù và tìm đệ đệ.
Không ngờ lại gặp được đệ đệ nhanh như vậy.
Nhìn ánh mắt đệ đệ sáng như vậy, chắc hẳn sống rất tốt.
Ánh mắt ấy… chỉ có người sống trong yêu thương mới có.
Là thứ mà hắn—vĩnh viễn không dám mơ tới.
Như vậy là đủ rồi.
Thù hận… để hắn gánh là được.
Đệ đệ, chỉ cần sống thật vui vẻ là đủ.