Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:55:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

210. Thật giả lẫn lộn, giả lâu cũng hóa thật.

Phượng Khê nhìn về phía Viện trưởng Độc Cô, vẻ mặt nghiêm túc:

“Viện trưởng, con Huyết Đồng Thú kia nó không nghe lời nha!”

Viện trưởng Độc Cô: “...Thôi được rồi, đừng làm loạn nữa, mau rời khỏi hoàng cung đi!”

Phượng Khê quay sang nói với Nhị hoàng tử:

“Tiểu ca ca, không sao hết! Ngoài cung còn bao nhiêu là ngựa lớn để cưỡi, so với con thú ngu ngốc kia còn mạnh hơn khối!”

Huyết Đồng Thú suýt nữa tức nổ phổi!

“Nha đầu thúi kia! Tốt nhất là ngươi cứ bám lấy lão già Độc Cô mà đi theo! Nếu không, ta cắn c.h.ế.t ngươi đó!!”

Ra khỏi cửa cung, Viện trưởng Độc Cô mới lên tiếng:

“Ngươi đang yên đang lành kéo Nhị hoàng tử theo ra đây làm gì?

Nếu có gì sơ suất, lão phu biết ăn nói với bệ hạ kiểu gì?!”

Phượng Khê lập tức xị mặt xuống, giọng nhỏ xíu:

“Ta thấy hắn giống ta, đều là kẻ đáng thương bị phụ hoàng vứt bỏ.

Hai đứa con rách rưới thì phải ôm nhau mà sưởi ấm chứ sao giờ...”

Viện trưởng Độc Cô: “……”

Hắn bây giờ thật sự không phân biệt nổi tiểu nha đầu này là nói thật hay đang diễn trò nữa rồi.

Thật giả khó phân, giả mà làm tới nơi tới chốn thì cũng thành thật.

Nói thật mà không ai tin, thì cũng chẳng khác gì nói dối.

Ban đầu hắn định mượn cớ giữ nàng bên cạnh để sai vặt làm chân chạy việc miễn phí, ai ngờ bị nha đầu này xoay mòng mòng đến độ chẳng biết đâu là thật đâu là giả nữa.

Giống như kẻ ngốc ấy!

Thôi kệ! Muốn quậy thì cứ quậy đi!

Nha đầu này dù mồm miệng lanh lợi nhưng tâm địa cũng không tồi, chắc cũng không đến mức hại gì Nhị hoàng tử đâu.

Thấy Viện trưởng không nói gì nữa, Phượng Khê liền dắt Nhị hoàng tử đi dạo phố.

Thấy gì là mua cái đó.

Mà người trả tiền là... Viện trưởng Độc Cô.

Viện trưởng Độc Cô: “……”

Sao ta lại có cảm giác mình bị biến thành lão quản gia nhà nàng vậy trời?!

Nhưng nhìn Nhị hoàng tử nở nụ cười ngốc nghếch mà thật lòng, hắn lại nghĩ:

“Thôi thì coi như tích chút công đức đi.”

Phượng Khê xách về cả đống đồ, rồi kéo nhau về dịch quán.

Viện trưởng vốn muốn để nàng đưa Nhị hoàng tử về cung, ai ngờ Nhị hoàng tử lại níu tay áo nàng không chịu buông.

Phượng Khê cũng vui vẻ:

“Cho hắn ở lại dịch quán ngủ một đêm, mai hẵng đưa về.”

Viện trưởng không lay nổi nàng, đành gật đầu.

Giờ nàng không chỉ là công chúa của Huyền Thiên Tông, mà còn là tổ tông của hắn rồi!

Chỉ cần chịu xây xong Ma Thần điện, muốn thế nào thì cứ thế ấy!

Đưa cả hai đến tận cửa dịch quán, Viện trưởng Độc Cô mới rời đi.

Phượng Khê lập tức kéo Nhị hoàng tử lên lầu, tới thẳng Phi Vũ Hiên.

Quân Văn là người đầu tiên lao ra:

“Tiểu sư muội, cuối cùng muội cũng về rồi! Muội mà không về nữa, ta tính xông vào hoàng cung tìm muội luôn đó!”

Rồi hắn nhìn sang người đứng cạnh:

“Ủa? Ai vậy? Nhìn... ngu ngu thế?”

Phượng Khê: “Đây là Nhị hoàng tử.”

Quân Văn: “À, thì ra là cái vị Nhị hoàng tử ngốc kia à!”

Phượng Khê thật sự cảm thấy Quân Văn đời này chắc không biết EQ là cái gì.

Lúc này, những người khác trong phòng cũng lần lượt ra ngoài.

Bùi Chu vừa thấy Nhị hoàng tử, chẳng hiểu sao sống mũi cay cay, trong lòng nghẹn muốn chết.

Mà Nhị hoàng tử cũng vừa thấy Bùi Chu, trong mắt chợt lóe vẻ kinh ngạc.

Người khác thì không nhận ra, nhưng Phượng Khê lại nhìn thấy rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-210.html.]

Thật ra từ lúc ra khỏi cung, nàng vẫn luôn âm thầm quan sát hắn.

Khi trước nàng cố tình bảo hắn cưỡi Huyết Đồng Thú để thử phản ứng.

Một người thật sự ngu ngốc khi gặp phải Huyết Đồng Thú, chắc chắn sẽ sợ hãi lắm.

Nhưng hắn không hề lộ vẻ sợ hãi, chỉ giữ nguyên nụ cười ngây ngô như khuôn mẫu in sẵn.

Ngay cả mấy cái răng lộ ra cũng giống hệt nhau mỗi lần cười.

Dọc đường đi mua đồ, hắn cũng lộ vài hành vi rất nhỏ không đúng.

Phượng Khê dám chắc — hắn đang giả ngốc!

Có thể chịu nhịn nhục nhiều năm như thế, lại còn lừa được bao nhiêu người, chứng tỏ đây là nhân tài có thể đào tạo!

Mà nàng nhìn ra được là vì:

Một là nàng có trực giác bén nhạy với người cùng loại.

Hai là... hắn cố tình để lộ sơ hở!

Quả là một kẻ thú vị!

Dù gì nàng cũng không định ở lại Yếm tộc lâu. Nhị sư huynh thì chẳng mặn mà gì với ngôi vị Yếm hoàng.

Thế nên, sớm muộn cũng phải tìm một người biết dùng đầu.

Phượng Khê tươi cười, nghiêm túc giới thiệu mọi người cho Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử vẫn mặt ngây ngô, tay vỗ đùi, nước dãi chảy như suối.

Đến lượt Bùi Chu, hắn bỗng từ tay áo lôi ra một viên kẹo:

“Cho!”

Bùi Chu chẳng hiểu sao mũi cay xè, suýt rơi nước mắt.

Hắn đưa tay nhận lấy, định nói gì đó, nhưng lại không biết mở lời thế nào, bèn lôi trong túi ra một quả linh quả đưa lại cho Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử nhận lấy, vừa cười vừa ăn, nước sốt dính đầy mặt.

Bùi Chu nhìn hắn ăn vui vẻ như vậy, khóe môi cũng bất giác cong lên.

Phượng Khê nhìn một màn này, trong đầu liền lóe lên một giả thuyết khác:

Không phải tráo con đổi hoàng tử gì cả... mà là song sinh!

Chẳng qua nhị sư huynh và Nhị hoàng tử mặt mũi không giống nhau, có thể là song thai khác trứng.

Hoặc... một trong hai người dùng pháp thuật để cải trang.

Mà nàng nghĩ vậy là bởi Bùi Chu phản ứng quá khác thường.

Bùi Chu ngoài mặt thì cợt nhả tiêu sái, chứ với người không thân thì hắn lạnh như băng.

Vậy mà với Nhị hoàng tử lại đặc biệt dịu dàng, trừ phi giữa hai người có liên kết m.á.u mủ, không thì không giải thích nổi.

Phượng Khê bảo Quân Văn và Hình Vu đưa Nhị hoàng tử đi chơi, còn nàng kéo Bùi Chu vào phòng.

Bùi Chu có vẻ hơi hoảng:

“Nhị sư huynh, nói thật đi, vừa thấy Nhị hoàng tử huynh có thấy thân quen không?”

Bùi Chu im lặng một lúc rồi mới thốt lên:

“Ta thấy nghẹn trong lòng, muốn khóc mà không rõ vì sao.

Thật ra từ lúc tới Yếm tộc, ta đã thấy người không được bình thường.

Nói không rõ là vì sao, chỉ thấy lòng khó chịu lắm.”

Phượng Khê lại càng tin vào suy đoán của mình: đây là tâm linh cảm ứng giữa song sinh!

Thế gian có không ít chuyện như vậy rồi.

Nàng đang định nói tiếp, thì nghe Bùi Chu dè dặt hỏi:

“Tiểu sư muội, có phải do ta đóng dấu nhiều quá mà tẩu hỏa nhập ma rồi không?”

Phượng Khê: “……”

Nàng ngẫm nghĩ một lát, rồi nghiêm túc nói:

“Nhị sư huynh, chuyện muội sắp nói sẽ khiến huynh sốc, nên huynh phải chuẩn bị tinh thần kỹ vào.”

Bùi Chu thấy nàng nghiêm trọng như vậy, cũng hơi lo lắng, nhưng vẫn bày ra bộ dạng tiêu sái:

“Tiểu sư muội, có gì muội cứ nói! Nhị sư huynh của muội tâm lý vững vàng lắm!

Dù muội nói ta là người Yếm tộc, ta cũng cười trừ thôi, không thèm để bụng!”

Phượng Khê gật đầu:

“Ừ, huynh đoán đúng rồi đấy — huynh chính là người Yếm tộc. Cười đi!”

Bùi Chu: “……”

Loading...