Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 209

Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:55:41
Lượt xem: 309

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

209. Nếu ngươi , thì ch.ó !

Phượng Khê như thấy gương mặt tức giận đến vặn vẹo của , tiếp tục :

“Cho nên con để nhị sư chen vũng nước đục , một con lén lút chui là đủ .

Hắn cũng chẳng hứng thú gì với ngôi vị Thái tử cả. Sau khi đám Nhân tộc ký minh ước với Yếm tộc chúng , dẫu cho kẻ vạch trần phận của , vẫn thể sống thong dong giữa Nhân tộc.

Ngườii hẳn cũng mong bình an vui vẻ, đúng ?”

Yếm Hoàng ngẩn Phượng Khê, Độc Cô viện trưởng cũng thế.

Cả hai đều là kẻ thông minh, giây lát cùng một suy đoán.

Nha đầu vòng vo uốn éo cả một khúc lớn như , chẳng lẽ chỉ để bảo vệ Bùi Chu thôi ư?

Thứ tình cảm cảm động trời đất … là thiệt giả ?

Vậy thì mảnh da thú tổ tiên để rốt cuộc là thật giả đây?

Trong chốc lát, hai vị đầu não đều cảm thấy nhức óc.

Giả giả thật thật, thật thật giả giả, nha đầu Phượng Khê đúng là khó chơi hết sức!

Độc Cô viện trưởng là đầu tiên nghĩ thông suốt:

Kệ m.ẹ nó thật giả, chỉ cần lợi cho Yếm tộc, nàng thì cứ theo !

Yếm Hoàng cũng nhanh chóng thông suốt điểm .

“Được, thì cứ theo lời con .

một điều kiện tiên quyết: con sửa xong Ma Thần Điện trong thời gian ngắn nhất. Nếu thì các con cứ ở Yếm tộc cho yên .”

Phượng Khê gật đầu: “Được.”

Yếm Hoàng hỏi: “Con định sửa Ma Thần Điện bằng cách nào?”

Phượng Khê nhếch môi : “Phương pháp thì thiếu. Tỷ như thử dùng Lôi Kích Mộc để xây dựng Ma Thần Điện.

Loại gỗ đó vốn sợ sét đánh, con còn định trồng mấy trăm cây quanh đại điện, xem thử lôi kiếp dám rảnh rỗi chạy đến phách điện ?!

Nếu cách đó , thì con sẽ đem tượng Ma Thần dời Tháp Thiên Khư.

Vừa thể giúp tòa tháp đỡ nhàm chán, kẻo nghẹn đến phát điên!

Con còn thể gắn thêm một cái dây dẫn sấm đỉnh tháp, dẫn lôi kiếp xuống đất, còn mọc một đám yếm nấm nữa cũng nên!

Còn nếu mấy cách đó vẫn , con với liền xây luôn Ma Thần Điện ở rìa giao giới giữa Nhân tộc và Yếm tộc!

Nhân tộc đắc tội Ma Thần, cũng đến nỗi mất mặt mà phách bên Nhân tộc chớ?!”

Yếm Hoàng với Độc Cô viện trưởng lập tức mắt sáng rỡ!

Hả?

Còn cách chơi nữa hả?!

Yếm Hoàng chợt lóe lên một ý nghĩ: cách giải quyết , cần giữ Phượng Khê nữa?

Còn kịp tính kỹ, Phượng Khê tiếp lời:

“Tất nhiên, mấy cách chỉ là lý thuyết thôi, thực hiện còn xem tình huống thực tế, tùy thời điều chỉnh.

Vì thế cần trông coi ở đó, để lỡ lôi kiếp giáng xuống thì còn đường mà ứng phó kịp.”

Yếm Hoàng lập tức bóp c.h.ế.t luôn cái suy nghĩ .

Thôi, cứ để khuê nữ nó !

Ba bàn bạc một phen, cuối cùng quyết định để Độc Cô viện trưởng tên, còn việc thực tế thì do Phượng Khê đảm đương.

Ngày Ma Thần Điện xây xong cũng chính là ngày Nhân tộc và Yếm tộc ký minh ước.

Mọi chuyện xong, Phượng Khê :

“Phụ hoàng, con cung thăm Nhị hoàng một chút, xem thử tình hình thế nào.”

Yếm Hoàng vốn thất vọng với đứa con trai đó, giờ nghi ngờ chẳng con của , càng buồn để tâm.

Chẳng cần suy nghĩ đồng ý.

Phượng Khê cũng một , còn dẫn theo Độc Cô viện trưởng.

Chiêu cáo mượn oai hùm nàng là thạo nhất.

Hai đến cung của Nhị hoàng tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-209.html.]

Lúc đám cung nhân đang trêu chọc Nhị hoàng tử trong phòng.

Thậm chí còn dùng lưu ảnh thạch ghi hình ảnh, để Đại hoàng tử tới thì dâng lên trò .

Thấy Nhị hoàng tử thảm hại thế , đám ha hả.

Hoàng tử thì chứ?

Cũng khác gì bọn nô tài tụi !

Chúng lấy việc nhục Nhị hoàng tử trò tiêu khiển, cảm thấy cân bằng tâm lý, nên càng ngày càng quá quắt.

Nhị hoàng tử cụp mắt, trong mắt sát ý trào dâng.

Phải nhẫn, nhất định nhẫn.

Chưa nắm chắc tuyệt đối thì manh động.

lúc , Phượng Khê và Độc Cô viện trưởng tới.

Đám cung nhân chẳng chút hoảng sợ, dù một tên ngốc thì cũng chẳng mách tội, còn vết thương và vết bẩn , cứ đổ là tự là xong chuyện.

Phượng Khê liếc Nhị hoàng tử đang ngây ngô, vẫy tay gọi một tên cung nhân:

“Ngươi, đây!”

Tên đó lập tức hớn hở chạy tới, tưởng ban thưởng.

Ai ngờ Phượng Khê đá một cú, gãy luôn ba cái xương sườn!

Sau đó nàng gọi thêm mấy tên khác tới, cho mỗi tên một trận đòn nhừ tử.

Bọn họ định phản kháng, nhưng thấy Độc Cô viện trưởng đang bên , đến gan trời cũng dám hó hé.

Phượng Khê đánh xong, sang hỏi Nhị hoàng tử:

“Có vui ?”

Nhị hoàng tử sững sờ một chút, bắt đầu vỗ tay:

“Vui lắm! Thật là vui! Bọn họ giống hệt kẻ ngốc!”

Đám cung nhân: “……”

Phượng Khê lấy từ nhẫn trữ vật một viên kẹo đưa cho Nhị hoàng tử: “Ăn , ngọt lắm!”

Nhị hoàng tử vui mừng bỏ miệng.

Phượng Khê về phía đám cung nhân:

“Biết vì đánh các ngươi ?

Bởi vì ngứa mắt các ngươi!

Dựa các ngươi còn sạch sẽ hơn chủ tử của ? Dựa các ngươi còn giống chủ tử hơn cả hoàng tử?

Một lũ lòng lang sói!

Nếu hôm nay tâm trạng , thì vặn gãy cổ các ngươi !

Nhị hoàng tử, , cùng cung chơi!”

Một tên cung nhân tái mặt: “Vị tiểu thư , bệ hạ lệnh, nghiêm cấm Nhị hoàng tử rời khỏi viện, huống chi là cung!”

Phượng Khê lạnh: “Bệ hạ giờ đổi ý . Ta dẫn thì dẫn, tin thì hỏi Độc Cô viện trưởng.”

Độc Cô viện trưởng: “……”

Đám cung nhân thấy ông lời nào, tưởng là ngầm thừa nhận, chẳng ai dám cản.

Nhị hoàng tử phấn khích reo hò:

“Tốt quá ! Được ngoài ! Ta mua thật nhiều kẹo! Còn thả diều nữa!”

Độc Cô viện trưởng khỏi thở dài.

Bất kể con ruột bệ hạ , đứa nhỏ thực sự quá đáng thương.

Ba sắp đến cổng cung thì gặp Huyết Đồng Thú.

Phượng Khê đảo mắt, gọi:

“Ngươi đây! Làm ngựa cưỡi cho Nhị hoàng tử!”

Huyết Đồng Thú: “……”

Nếu ngươi định , thì chó !

Loading...