Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 208
Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:55:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
208. Cha con bọn họ là từ hai hướng mà lao tới
Viện trưởng Độc Cô cũng khóc đến rớt vài chậu nước mắt.
Lão nhân trong lòng rốt cuộc cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi. Bất kể thật giả thế nào, chí ít Ma Thần Điện… vẫn còn có người tu sửa!
Con người đúng là kỳ lạ.
Trước đây Yếm Hoàng nhìn Phượng Khê cực kỳ chướng mắt, nay nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt vô cùng. Ngay cả chuyện nàng từng "tấu" Tam hoàng tử béo ú trước mặt mọi người, hắn cũng thấy nàng tấu rất… dễ nghe!
Rốt cuộc vẫn là con gái ta, đúng là có bản lĩnh!
Còn chuyện có phải con ruột không á? Không quan trọng.
Chẳng lẽ lại có ai dám tranh con gái với hắn chắc?!
Ngay cả việc Phượng Khê có phải người Yếm tộc hay không cũng không thành vấn đề. Chỉ cần nàng chịu nhận thân phận hoàng nữ, vậy từ nay về sau, nàng nhất định phải dốc sức vì Yếm tộc.
Bởi vì… nàng với Yếm tộc, đã buộc chặt với nhau rồi.
Chậc, nha đầu này vẫn còn non lắm!
Mới tí tuổi đầu đã bị vinh hoa phú quý làm mờ mắt, chẳng nghĩ xa cho lắm!
Yếm Hoàng ho khan một tiếng, nghiêm trang nói:
“Tiểu Khê à, theo lý mà nói, ta nên lập tức chiêu cáo thiên hạ, công bố thân phận của con. Nhưng giờ kết quả vẫn chưa thể nghiệm chứng cuối cùng, chi bằng ta cứ thu nhận con làm nghĩa nữ trước. Đãi ngộ thì… bằng ba vị hoàng huynh của con, con thấy sao?”
(Thật ra thì không thấy thỏ, chưa vội rải cà rốt.)
Đợi Ma Thần Điện sửa xong rồi tính tiếp!
Phượng Khê mắt ngấn nước, cảm động nhìn Yếm Hoàng, nghẹn ngào nói:
“Phụ hoàng, con không màng chiêu cáo thiên hạ, cũng chẳng cần phong hào gì cả. Chỉ cần được gọi một tiếng phụ hoàng, con đã thấy mỹ mãn rồi!”
Nhìn cái mặt nhỏ nhắn kia đầy vẻ nhung nhớ, Yếm Hoàng trong lòng không khỏi xấu hổ. Lừa dối một tiểu nha đầu thế này, đúng là có chút… không quang minh chính đại!
Phượng Khê lại tiếp lời:
“Hơn nữa, việc này cũng không nên tuyên bố thiên hạ ạ.
Con còn phải quay về Nhân tộc. Một khi thân phận công chúa bị lộ, vậy con lấy gì giữ chữ tín với Nhân tộc đây?!”
Yếm Hoàng ngẩn người:
“Con còn muốn quay về Nhân tộc?”
Ta đã cho con đãi ngộ công chúa rồi, con nên vui sướng ở lại Yếm tộc mới đúng chứ, sao còn muốn quay về?!
Phượng Khê thở dài:
“Phụ hoàng, con cũng muốn ở lại cạnh ngườii tận hiếu, nhưng hiện giờ thế lực Yếm tộc suy yếu, không cách nào đấu với Ma tộc và Nhân tộc.
Ma tộc thì ngày càng tham lam, nếu con đoán không sai, chuyến sứ đoàn trước chắc chắn đã đưa ra rất nhiều yêu cầu quá đáng.
Cho nên, lựa chọn tốt nhất bây giờ là kết minh với Nhân tộc. Chỉ có như vậy mới có thể chống lại lòng lang dạ sói của Ma tộc.
Có minh ước với Nhân tộc, Ma tộc mới không dám lộn xộn với chúng ta.
Vì vậy, con phải quay lại Nhân tộc làm nội ứng. Một khi có biến động gì, con có thể lập tức báo tin.
Đây… cũng là ý của tổ tiên.”
Yếm Hoàng sửng sốt: “Ý của tổ tiên?”
Phượng Khê gật đầu:
“Vâng, lần trước lúc con tế bái tổ tiên, được ban cho rất nhiều lễ vật. Tuy phần lớn đều triển lãm công khai cho mọi người xem, nhưng thật ra… con có giấu một món lại.”
Rồi nàng móc ra một cuộn da thú cũ kỹ, đưa cho Yếm Hoàng.
Yếm Hoàng ngó nghiêng nửa ngày, rồi chuyển cho viện trưởng Độc Cô.
Viện trưởng trợn mắt soi mãi, cuối cùng chỉ nhận ra được… tám chữ.
Bởi vì phía trên viết toàn là văn thượng cổ.
Tuy nhiên, vẫn nhận ra có chữ “Yếm” và chữ “Nhân”.
Viện trưởng Độc Cô nhìn sang Phượng Khê:
“Con hiểu những chữ này sao?”
Phượng Khê gật đầu:
“Ban đầu thì không ạ, nhưng sau khi tế tổ xong, con đột nhiên hiểu được.
Con sẽ đọc cho mọi người nghe một đoạn!”
Nói rồi, Phượng Khê dõng dạc cất tiếng, giọng điệu phong phú, tình cảm dạt dào:
“Trời ơi, ta chờ bao năm nay, rốt cuộc cũng có một hậu duệ căn cốt kỳ giai tới thăm ta!
Đúng là ông trời phù hộ cho Yếm tộc ta!
(Chỗ này lược bớt hàng loạt câu ca ngợi Phượng Khê.) =))))
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-208.html.]
Nay Yếm tộc phong ba trùng trùng, con phải gánh lấy sứ mệnh của mình.
Tuy đan điền đã trọng tố, huyết mạch có khác xưa, nhưng con là người Yếm tộc, dòng m.á.u Yếm tộc vẫn chảy trong người con – điều đó mãi không đổi!
Giờ tín ngưỡng chi lực cạn kiệt, việc cấp bách là trùng kiến Ma Thần Điện.
Ma tộc không thể tin, tốt nhất là kết minh với Nhân tộc để có thời gian nghỉ ngơi hồi sức. Tương lai sẽ tính kế lâu dài...”
(Thật ra cuộn da dê này là Phượng Khê mới làm đêm qua.)
Da dê thì lấy từ trong Càn Khôn Phiên, m.áu dùng là của... Thôn Hỏa Hưu bị nàng rút sạch!
Con hưu đó giờ vẫn nằm ngủ khì như heo.
Mục đích làm cuộn da dê… chính là để ngạnh nhận cha!
Không ngờ Yếm Hoàng lại phối hợp quá trời luôn!
Cha con hai người song phương lao tới, đúng là tâm hữu linh tê nhất điểm thông!
Yếm Hoàng và Độc Cô viện trưởng nghe xong đều ngây người.
Nhưng cũng có chút nghi ngờ.
Cả hai lại giở cuộn da thú ra kiểm tra kỹ. Da đúng là đồ cổ, m.áu cũng có cảm giác hoang sơ của thời Hồng Hoang.
Hình như không phải giả... chẳng lẽ là thật?
Viện trưởng Độc Cô nheo mắt, viết vài chữ thượng cổ đưa cho Phượng Khê:
“Vậy mấy chữ này nghĩa là gì?”
Phượng Khê đáp ngay tắp lự, lưu loát như nước chảy.
Yếm Hoàng tin đến tám phần, lại hỏi:
“Tổ tiên còn nói gì với con nữa không?”
Phượng Khê hơi do dự, rồi nói:
“Tổ tiên còn nói… nhị sư huynh của con, thật ra là hoàng huynh của con. Vì thế sau đó con mới bảo huynh ấy lên tế tổ.”
Yếm Hoàng c.h.ế.t lặng: Lại thêm một đứa?!
Tuy ta phong lưu thật, nhưng đâu phải gieo giống khắp nơi!
Nhưng nghĩ kỹ lại, dung mạo Bùi Chu kia… cũng có vài phần giống cái bóng người mà ta mãi không quên kia…
Nhị hoàng tử trong cung lại không giống lắm.
Chẳng lẽ năm đó có người tráo con?
Tuy đã xét nghiệm huyết mạch, nhưng vạn sự đều có "vạn nhất".
Biết đâu bị Yếm hậu bày trò sau lưng.
Ta nói rồi mà, hoàng tử của ta sao lại là si nhi được?!
Phải rồi! Nhất định là ôm nhầm!
Nếu xác thực việc này, thì mọi lời Phượng Khê nói… đều là thật!
Dù gì, một tiểu nha đầu sao có thể biết những chuyện năm xưa này chứ!
Yếm Hoàng lập tức sai người tuyên Bùi Chu tới.
Nhưng Phượng Khê lắc đầu:
“Phụ hoàng, con biết người nóng ruột, nhưng xin cho con nói một câu khó nghe, nếu giờ người nhận huynh ấy, chính là đang… hại huynh ấy!”
Yếm Hoàng sững sờ:
“Lời này là ý gì?”
Phượng Khê cười khổ:
“Phụ hoàng, cho con hỏi thật, năm xưa trong cung, Nhị hoàng tử vừa sinh ra đã là si nhi sao?
Chỉ sợ không phải đâu?
Còn mẹ ruột của nhị sư huynh con, vì sao lại chết?
Lấy trí tuệ của người, sao lại không biết được nguyên nhân?
Chẳng qua là không muốn truy tới cùng – vì con nối dõi, lấy con bỏ mẹ mà thôi.”
Yếm Hoàng sắc mặt đại biến, nhìn Phượng Khê với ánh mắt không mấy dễ chịu.
Không ai muốn bị người khác bóc trần vết sẹo.
Hắn tất nhiên biết cái c.h.ế.t của người trong lòng không đơn giản, cũng đoán được lý do Nhị hoàng tử trở nên si ngốc.
Nhưng... hắn phải chọn.
Ở địa vị này, có quá nhiều điều bất đắc dĩ.
Nhiều chuyện, chẳng qua chỉ là đánh đổi.