Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:55:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

207. Cha con tình thâm

Phượng Khê đoán sai bét.

Lúc đầu, viện trưởng Độc Cô vì nhất thời m.á.u nóng bốc lên, quả thực có nghi ngờ nàng là công chúa thất lạc của Yếm Hoàng.

Thế nhưng khi hạ hỏa rồi, lão lại thấy mình chắc chắn bị tiểu nha đầu này dắt mũi một vố ra trò.

Yếm Hoàng kia tuy phong lưu không giả, nhưng mấy năm nay đã thu liễm không ít, dù có chuyện mây mưa ngoài ý muốn thì cũng xử lý hậu quả gọn ghẽ, sạch sẽ.

Lý ra không nên có con cháu thất lạc trôi dạt sang Nhân tộc.

Huống hồ gì, với đức hạnh của tiểu nha đầu Phượng Khê kia, nếu thật mang huyết mạch Yếm Hoàng, sớm đã náo loạn cả trời đất rồi!

Làm sao có thể yên phận được đến tận bây giờ?

Bất quá, lão cũng chẳng định bỏ qua cơ hội nhỏ nhoi này. Nhỡ đâu nàng thật sự là thì sao?

Nếu là thật thì quá tốt, mà không phải cũng chẳng sao. Cùng lắm thuận nước đẩy thuyền, cho bệ hạ nhận nàng làm nghĩa nữ. Có lợi thì theo, nàng lại có thể dốc sức trùng tu Ma Thần Điện.

Biết đâu nàng sẽ vui vẻ tình nguyện ở lại Yếm tộc?

Nếu đổi lại là trước kia, viện trưởng Độc Cô khẳng định chẳng dám mơ mộng viển vông kiểu ấy.

Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến mấy pha “tấu hài” lật trời của Phượng Khê, lão già này liền… mở rộng tam quan!

Chỉ cần đạt được mục đích, thì thủ đoạn nào chẳng đáng hoan nghênh?

Vừa nghĩ, lão vừa dịu dàng dỗ dành Phượng Khê:

“Chắc ngươi không quen mùi hương của Quỳ Thiên Diện, lát nữa sẽ ổn thôi.”

Nói rồi liền đưa cho nàng một viên đan dược thơm nức.

Phượng Khê nuốt cái ực không chớp mắt.

Một màn này rơi vào mắt viện trưởng Độc Cô, lại hóa thành cảnh “Phượng Khê tuyệt đối tin tưởng ta”.

Trong lòng lão nhân như có gió xuân thổi qua, mềm nhũn cả ra.

Làm sao mà biết được, Phượng Khê không sợ trúng độc chỉ vì trong đan điền nàng có năm cây linh căn, thân thể trăm độc bất xâm.

Không ăn thì phí.

Nuốt xong đan, nàng tỉnh bơ cười: “Ta ổn rồi.”

Đại hoàng tử đứng cạnh nhíu mày thật sâu.

Đan dược mà viện trưởng vừa đưa chính là đan cấp cao có công dụng tĩnh tâm trấn thần, giá trị xa xỉ, vậy mà lại cho Phượng Khê ăn?!

Hắn lại nghĩ đến chuyện nàng bảo giữa chân mày đau nhức, trong lòng bất giác nảy sinh dự cảm chẳng lành.

Chẳng lẽ… Phượng Khê cũng là con rơi của phụ hoàng hắn?!

Nếu thật vậy, e là còn uy h.i.ế.p hơn cả Bùi Chu!

Dù sao nàng đã được tháp linh của Thiên Khư Tháp thừa nhận, lại thêm viện trưởng Độc Cô ra mặt nâng đỡ, địa vị không thể coi thường.

Đúng lúc này, Phượng Khê mỉm cười đầy áy náy:

“Đại hoàng tử, thật xin lỗi, ta không hợp với mùi hương Quỳ Thiên Diện, chúng ta không quấy rầy nữa.”

Giang Tịch cùng đám người đồng loạt ôm quyền, Hình Vu với Quân Văn thì mặt mũi căm phẫn, suýt nữa là chỉ vào mũi Đại hoàng tử mà mắng hắn hạ độc.

Đại hoàng tử tức muốn hộc máu, nhưng không thể cưỡng ép giữ lại, đành ngậm bồ hòn nói mấy câu khách sáo tiễn cả đoàn ra khỏi phủ.

Lúc này, viện trưởng Độc Cô nói:

“Phượng Khê, vừa rồi bệ hạ truyền tin cho ta, muốn gặp riêng ngươi một lần. Theo ta vào cung đi.”

Phượng Khê hơi ngẫm một chút, quay sang nói với Giang Tịch:

“Đại sư huynh, các huynh cứ về dịch quán trước, ta theo viện trưởng vào cung.”

Giang Tịch dù lo nhưng đã quen nghe nàng an bài, đành gật đầu chấp thuận.

Viện trưởng Độc Cô lập tức dẫn nàng vào hoàng cung.

Vừa vào cổng cung đã chạm mặt Huyết Đồng Thú.

Vừa thấy Phượng Khê, mắt nó đỏ rực!

Chính nha đầu thúi này hại nó bị mắc kẹt dưới hồ sen nửa canh giờ, mất sạch cả mặt mũi thú tộc!

Lần này không cho nàng biết mùi thì nó không mang họ Thú nữa!

Thế mà…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-207.html.]

Phượng Khê rụt rè nói:

“Viện trưởng, Huyết Đồng Thú hình như muốn ăn ta! Dọa c.h.ế.t người rồi!”

Viện trưởng Độc Cô lập tức biến sắc, trấn áp khí tức xuống Huyết Đồng Thú:

“Không được vô lễ, còn không tránh ra?!”

Huyết Đồng Thú: “…”

Ta rõ ràng chưa làm gì hết mà?! Lão già ngươi rốt cuộc đứng về phe nào vậy?!

Phượng Khê làm mặt quỷ trêu nó một cái, rồi tung tăng theo sau viện trưởng, bỏ lại con thú tức đến run bần bật.

Độc Cô viện trưởng dẫn nàng tới Ngự Thư Phòng.

Sau khi hành lễ, Yếm Hoàng bảo nàng ngồi xuống rồi ra hiệu bằng mắt cho viện trưởng.

Viện trưởng lập tức lên tiếng:

“Phượng Khê, các dấu hiệu cho thấy ngươi có khả năng là huyết mạch của bệ hạ. Hôm nay gọi ngươi vào cung là để nghiệm chứng điều này.”

Phượng Khê rất bình tĩnh: “Vậy nghiệm thử đi.”

Yếm Hoàng lập tức lấy ra một viên cầu trong suốt, rạch ngón trỏ nhỏ m.á.u lên.

Một nửa cầu lập tức nhuộm đỏ.

Viện trưởng Độc Cô giải thích:

“Nếu là huyết thống ruột thịt, m.á.u ngươi sẽ nhuộm đỏ nửa còn lại. Nếu không, màu sắc sẽ không thay đổi.”

“Ngươi có thể lấy m.á.u rồi.”

Phượng Khê nhắm mắt, vẻ mặt đau khổ tự cắt ngón giữa.

Yếm Hoàng: “…”

Viện trưởng Độc Cô: “…”

Làm gì mà như sắp c.h.ặ.t t.a.y thế?!

Bất quá lúc này họ chỉ quan tâm đến kết quả.

Máu nhỏ xuống, thấm vào viên cầu… rồi bùm! — viên cầu nổ tung.

Phượng Khê hoảng hồn, vội xua tay:

“Không phải ta làm! Ta vô tội! Ta không có tiền, không đền nổi đâu!”

Nàng thật sự đơ người! Không hề giở trò gì!

Yếm Hoàng đành lấy viên cầu thứ hai… vẫn nổ.

Lấy cái thứ ba… vẫn nổ.

Viện trưởng Độc Cô đành can ngăn Yếm Hoàng, bởi nhớ đến vụ thư viện nổ 28 quả cầu thần hồn!

Tuy cầu không cùng chất liệu, nhưng có vẻ Phượng Khê là… khắc tinh của cầu!

Cứ đụng vào là nổ banh!

Giờ thì khó rồi, không kiểm tra bằng cầu được, làm sao xác minh huyết thống?

Viện trưởng và Yếm Hoàng liếc nhau một cái.

Yếm Hoàng cắn răng. Tổ tiên, tháp linh đều xem trọng nàng, viện trưởng cũng quý, lại còn có năng lực trùng kiến Ma Thần Điện.

Nếu đã vậy, nhận luôn đi!

Lập tức nhỏ hai giọt nước mắt:

“Tiểu Khê, tuy hiện giờ chưa thể xác nhận quan hệ cha con, nhưng dung mạo ngươi quá giống cố nhân của ta… Có lẽ, ngươi thật sự là khuê nữ thất lạc nhiều năm!

Chúng ta đừng chấp nhặt tiểu tiết, từ nay trở đi, ngươi chính là khuê nữ của trẫm!”

Phượng Khê: “???!!!”

Ngươi khẳng định là nhận con chứ không phải nhặt con?!

Sau đó, nàng lộ vẻ cảm động:

“Phụ hoàng?! Con không nằm mơ đấy chứ? Con thật sự là khuê nữ của người sao?

Chả trách lần đầu nhìn thấy phụ hoàng đã thấy thân thiết, hóa ra… là huyết mạch liền tâm huhu~!”

Trong khoảnh khắc, cha con tình thâm, khung cảnh cảm động đến rớt nước mắt (dù nước mắt có hơi giả trân).

Loading...