Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:55:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
206. Không lẽ... ta là hoàng tử Ma tộc?!!
Một lát sau, Quân Văn mắt sáng rỡ long lanh nhìn sang Phượng Khê:
“Tiểu sư muội, ta cũng là cô nhi, vậy có khi nào thân phận ta cũng không tầm thường?
Không lẽ ta là... hoàng tử Ma tộc?!
Cho dù không phải Ma tộc, thì tộc khác cũng còn hy vọng mà!”
Phượng Khê: “……”
Đi được một đoạn nữa, Quân Văn lại nghiêng đầu hỏi:
“À đúng rồi, tiểu sư muội, muội có thấy viện trưởng Độc Cô... kỳ quặc không?”
Phượng Khê chậm rãi đáp:
“Có khi hắn tưởng muội là tiểu công chúa của Yếm Hoàng bị thất lạc ngoài dân gian đó.”
Quân Văn: “……”
Về tới dịch quán, Phượng Khê như cái cây thiếu nước, ủ rũ đi gặp Hải trưởng lão và mấy người kia.
Quân Văn cũng chẳng khá hơn là bao, mặt mày héo như cà tím bị sương đánh.
Bốn vị trưởng lão nhìn thấy bộ dạng chán đời của hai người liền ra vẻ "ta đoán mà", biểu cảm đầy đồng cảm.
Trước đó các ngươi vả mặt viện trưởng Độc Cô sưng vù như thế, người ta chịu cho theo hộ giá mới lạ đó!
Một trưởng lão phất tay nói:
“Lão già đó không đồng ý thì thôi, bốn người bọn ta mai cùng các con!”
Phượng Khê nghe xong kinh ngạc ngẩng đầu:
“Ơ? Viện trưởng Độc Cô đồng ý rồi mà!
Con mới nói hai câu, ông ấy đã gật gù đồng ý, còn phán xanh rờn là nếu Đại hoàng tử dám động vào một cọng lông của con, ông sẽ đập gãy chân hắn luôn!”
Quân Văn gật đầu tiếp lời: “Thật đó, viện trưởng còn muốn giữ chúng con lại ăn cơm nữa, chỉ là tiểu sư muội đã khéo léo từ chối.”
Bốn vị trưởng lão: “……”
Lão già kia bị uống nhầm thuốc rồi à?!
Nhưng mà, nếu ông ta chịu đi cùng, thì mọi chuyện không còn gì đáng lo.
Tuy lão đó mặt hơi dày thiệt, nhưng vẫn biết nhìn đại cục, không để cho Đại hoàng tử làm bậy đâu.
Sáng hôm sau, dịch quán phái người đưa Phượng Khê và các đệ tử tới phủ Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử thân chinh ra nghênh đón, ra vẻ rất nể mặt đệ tử Nhân tộc.
Mọi người vào trong, phân chủ khách ngồi xuống. Đại hoàng tử sai người dâng linh trà và điểm tâm, còn có ca múa phụ họa.
Bọn Quân Văn rất ít thấy mấy trò này, ở Nhân tộc thì ngoài tu luyện ra còn làm gì nữa đâu, ai rảnh coi múa hát?
Có điều, dù có lạ mắt nhưng họ chẳng ai hứng thú, trong bụng chỉ nghĩ: cái tên thiếu đòn này thật phí của, ở dịch quán linh khí dồi dào không lo tu luyện, chạy tới đây coi hoa với múa làm gì?!
Mấy vũ nữ tuy dáng chuẩn, múa dẻo, nhưng so với linh trà và bánh ngọt thì không có cửa!
Đại hoàng tử bắt đầu thấy bực. Mấy vũ nữ này là hắn đích thân tuyển chọn, tưởng sẽ làm mấy đệ tử Nhân tộc mê mẩn, ai ngờ người ta mắt nhìn thẳng, chẳng ai thèm để ý.
Đúng lúc này, có người chạy vào bẩm:
“Đại hoàng tử, viện trưởng Độc Cô tới!”
Đại hoàng tử nhíu mày — ông ta tới làm gì?!
Nhưng dù gì cũng là người có thân phận, hắn đành nhanh chân ra nghênh tiếp.
Viện trưởng Độc Cô cười ha hả: “Ta nghe nói Đại hoàng tử có nuôi vài loài yếm thực quý hiếm, nên tới xem một chút.
Không báo trước, có hơi thất lễ.”
Đại hoàng tử vội nói: “Ngài nói gì vậy! Ngài là khách quý ta muốn mà còn chưa mời được, ngài đến là vinh hạnh của phủ ta! Mau, mời vào trong!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-206.html.]
Phượng Khê thấy viện trưởng bước vào, cũng đứng dậy, cười híp mắt:
“Trùng hợp ghê đó nha, viện trưởng cũng tới ngắm hoa ạ?”
Viện trưởng Độc Cô: “……”
Trùng hợp cái nỗi gì, ngươi tưởng ta không biết trong bụng ngươi đang tính gì à?
Nhưng ông ta chỉ chớp mắt một cái rồi cười như ông lão hiền từ:
“Phải đó, trùng hợp ghê!”
Sau đó, không thèm ngó ghế dành riêng cho khách quý, mà đi thẳng tới ngồi cạnh Phượng Khê.
Quân Văn: “……”
Ủa, đó là chỗ của ta mà!
Thiệt là, không chỉ mấy tên sư huynh dã tâm muốn cướp tiểu sư muội, giờ đến cả lão già Yếm tộc cũng chen vô?!
Đại hoàng tử cũng bắt đầu thấy khó hiểu: viện trưởng Độc Cô làm sao mà thân thiết với Phượng Khê dữ vậy? Lại còn... có vẻ muốn lấy lòng?!
Thật là qu.ỷ cũng không nghĩ tới!
Nhưng thôi, không quan trọng.
Chuyện quan trọng nhất hôm nay, chính là nghiệm chứng xem cái tên Bùi Chu kia có phải là song sinh mà tiện nhân kia giấu năm xưa không.
Về ngoại hình thì chẳng giống tên ngốc kia chút nào, nhưng song sinh thì cũng có thể khác mặt.
Vốn đang đau đầu vì hắn ở Nhân tộc khó ra tay, nào ngờ hắn lại tự mình dâng tới tận cửa!
Chỉ cần xác minh được hắn là người Yếm tộc, thì khỏi mơ quay về Nhân tộc nữa!
Hắn liền nói:
“Viện trưởng Độc Cô, chư vị, đúng lúc giờ này mấy đóa yếm thực trong nhà kính đang nở rộ, hay là chúng ta cùng ra đó thưởng hoa một chút?”
Thế là cả đám người theo chân Đại hoàng tử tới khu nhà kính.
Bên trong trồng vô số loài hoa quý hiếm, đặc biệt là góc xa có hơn chục cây yếm thực, mỗi đóa to bằng cái bàn tay, rực rỡ và sặc sỡ như mây trời.
Điều kỳ lạ là những đóa hoa này có vẻ tỏa ra một loại mê hoặc khiến người ta không tự chủ muốn lại gần.
Viện trưởng Độc Cô kinh ngạc:
“Chà, là Quỳ Thiên Diện! Thứ này hiếm gặp lắm.
Mùi hương của nó giúp hấp thu linh khí hoặc trấn áp tà khí, chỉ là…”
Câu sau ông ta kịp nuốt lại — chỉ là mùi hương này sẽ kích hoạt huyết mạch Yếm tộc, khiến ấn ký giữa lông mày hiện rõ ra.
Phượng Khê tò mò hỏi: “Chỉ là cái gì?”
Viện trưởng cười khà khà: “Chỉ là mỗi đóa hương vị khác nhau, lát nữa ngửi nhiều vào là được.”
Vừa hay, mượn cơ hội này kiểm tra thân phận thật của Phượng Khê.
Phượng Khê mắt sáng như sao, hớn hở chạy tới trước. Vừa ngửi hai bông đã lập tức đưa tay che trán la oai oái:
“Ái da! Giữa trán ta sao đau nhói từng cơn thế này? Như có kim châm ấy!
Hoa này không độc đó chớ?!
Chúng ta mau ra ngoài thôi!”
Đám người Giang Tịch lập tức hoảng hốt, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Đại hoàng tử, rồi vây quanh đưa Phượng Khê ra khỏi nhà kính.
Đại hoàng tử tức muốn phun lửa!
Hắn còn chưa kịp thử Bùi Chu cơ mà, bị Phượng Khê phá đám rồi!
Phượng Khê liếc mắt nhìn trộm viện trưởng Độc Cô, thấy ông ta đang cau mày như đang suy tính gì.
U mê luôn!
Chắc lão ta giờ tin chắc ta là công chúa Yếm Hoàng thất lạc rồi chứ gì?!