Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 203

Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:55:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

203. Một việc khá hay ho

Đại hoàng tử trước tiên đến Ngự Thư Phòng cùng Yếm Hoàng bẩm báo chuyện rèn luyện lần này, sau đó mới đi gặp Yếm hậu.

Vừa thấy hắn, Yếm hậu đã bắt đầu khóc kể:

“Ngươi về vừa đúng lúc! Tam hoàng đệ của ngươi suýt nữa bị nha đầu Phượng Khê kia hại chết!

Mẫu hậu thật sự nuốt không trôi cục tức này, ngươi mau nghĩ cách thay mẫu hậu dạy dỗ con nha đầu thối kia một trận!”

Đại hoàng tử từ lâu đã nghe thuộc hạ kể lại đầu đuôi sự việc, liền cười nói:

“Mẫu hậu, chẳng qua chỉ là một nha đầu Nhân tộc mà thôi, có đáng để người phải để tâm như vậy sao?

Người yên tâm, con sẽ thay người trút giận!”

Yếm hậu nghe thế thì mặt mày tươi rói, vui vẻ nói:

“Vẫn là ngươi hiểu chuyện nhất, không như tên tam đệ con gây họa kia, suốt ngày chỉ làm mẫu hậu bực mình.”

Trong lòng đại hoàng tử cười lạnh: cho dù lão tam có không ra gì thật, nhưng chẳng phải ngươi thiên vị quá đáng hay sao?

Hắn ứng phó vài câu rồi rẽ sang một cung điện vắng người.

Đám cung nhân vừa thấy hắn liền đồng loạt hành lễ.

“Nhị hoàng tử dạo gần đây thế nào?”

“Bẩm báo Đại hoàng tử, Nhị điện hạ không khác mấy so với mọi khi, chỉ là sức lực càng ngày càng mạnh.

Để tránh gây náo loạn ảnh hưởng đến thánh giá, bọn nô tài đành phải cho thêm một ít ‘thuốc bổ’ vào cơm canh.”

Đại hoàng tử tiện tay ban thưởng một lọ đan dược rồi bước vào phòng.

Trên ghế là một thiếu niên tuấn tú ngồi yên, chỉ là trong mắt không có ánh sáng. Vừa thấy đại hoàng tử bước vào, gã cười ngây ngô, nước dãi chảy ròng cũng không biết.

Đại hoàng tử vươn tay bóp cổ hắn, lực đạo càng lúc càng mạnh.

Nhị hoàng tử bắt đầu giãy giụa, nhưng mềm nhũn như bông, hoàn toàn không có sức phản kháng.

Tới khi mặt hắn nghẹn đến tím tái, đại hoàng tử mới buông tay.

Hắn ghé sát vào tai Nhị hoàng tử, thấp giọng nói:

“Lần này ra ngoài, ta tình cờ tra ra được một chuyện rất thú vị—năm xưa cái ả mẹ không biết xấu hổ kia của ngươi sinh đôi.

Nàng ta chỉ đưa ngươi vào hoàng cung, còn giấu đứa kia đi.

Hừ, xem ra nàng biết đưa vào cung là phải chịu kết cục gì nên mới vứt bỏ ngươi!

Ngươi thật đáng thương đấy.”

Nhị hoàng tử há miệng thở hồng hộc, đột nhiên oa một tiếng khóc òa:

“Ngươi véo ta! Ngươi xấu lắm! Ta muốn ăn kẹo! Ta muốn ăn kẹo!”

Nói xong liền lăn ra đất gào khóc giãy giụa.

Đại hoàng tử mặt đầy chán ghét, đá cho một phát rồi mới quay người rời đi.

Không ai để ý tới vết m.á.u nơi khóe miệng Nhị hoàng tử, tất cả chỉ lo nịnh bợ Đại hoàng tử.

Đôi mắt vô thần của Nhị hoàng tử thoáng lóe lên một tia tàn độc, ngón tay hắn khẽ động, có một luồng khí tức âm u lướt qua, rồi biến mất.

Trong dịch quán, Bùi Chu cảm thấy không được thoải mái.

Nhưng không rõ là không thoải mái ở đâu.

Thật ra, từ khi đến Yếm tộc, hắn luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Thôi, tu luyện là quan trọng nhất!

Nhân lúc này còn rảnh, tranh thủ tăng tu vi chút, rồi quay về Nhân tộc tiếp tục… đóng dấu!

Dù ngộ tính của hắn có kém tiểu sư muội một chút, cũng không đến mức vô dụng như vậy chứ?!

Vẫn là thiếu cái gì đó!

Sáng sớm hôm sau, quản sự dịch quán tới bẩm báo.

Phượng Khê sợ hắn phát hiện linh khí bất thường quanh Phi Vũ Hiên, liền chủ động ra đón ngoài sân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-203.html.]

“Đại hoàng tử tới thăm quý vị, hiện đang chờ ở sảnh ngoài.”

Phượng Khê gật đầu: “Bọn ta sẽ ra ngay.”

Nàng lập tức dẫn mọi người cùng ra.

Đám người Quân Văn mặt mày không vui.

Cái tên Đại hoàng tử kia rảnh rỗi quá à? Không có chuyện gì cũng đến thăm nom?!

Không phải đến phá rối người ta tu luyện đấy chứ?!

Vừa đến sảnh, Đại hoàng tử đã đứng dậy đón, tỏ vẻ rất nhiệt tình.

Sau vài câu chào hỏi, hắn nói: “Phượng Khê cô nương, Tam hoàng đệ của ta được mẫu hậu nuông chiều quá mức, hôm trước đã vô lễ, mong cô nương lượng thứ.”

Phượng Khê mỉm cười: “Không sao đâu, ta là người rộng lượng, chẳng chấp nhặt với hắn.”

Đại hoàng tử: “…… Lần này ta tới còn có một chuyện—ta vừa nhổ được mười mấy gốc yếm thực kỳ lạ từ vực sâu Huyễn Kính.

Hoa nở rực rỡ đủ màu, mùi hương mỗi loài cũng khác nhau.

Nên ta muốn mời các vị ngày mai đến phủ ta ngắm hoa dự tiệc, không biết có vinh hạnh được đón tiếp không?”

Phượng Khê thoáng sững sờ.

Trong sách từng nhắc đến loại yếm thực đặc biệt này.

Chính Bùi Chu là người ngửi phải hương hoa đó, giữa trán mới hiện ra ký hiệu ngọn lửa đỏ—bị Thẩm Chỉ Lan và một tán tu phát hiện thân phận Yếm tộc của hắn.

Nói vậy, trong nguyên tác, việc thân phận của Bùi Chu bị bại lộ có khả năng lớn là do Đại hoàng tử và Thẩm Chỉ Lan hợp mưu!

Giờ hắn mời mọi người đến phủ ngắm hoa—phải chăng đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của Bùi Chu?

Phượng Khê chợt nhớ tới chuyện tế đàn.

Chỉ có Tam hoàng tử và Bùi Chu được ban ngọc hộp tinh xảo, trong đó của Bùi Chu còn đẹp hơn.

Đại hoàng tử rất có thể đã sinh nghi.

Cũng không loại trừ khả năng hắn đã điều tra được gì đó, chỉ là chưa xác nhận.

Trong sách chỉ nhắc Bùi Chu là hoàng tộc Yếm tộc, không nói rõ thân phận cụ thể.

Nếu chỉ là dòng dõi bình thường thì có lẽ chưa đến mức khiến Đại hoàng tử phải dè chừng…

Chẳng lẽ… Bùi Chu cũng là một hoàng tử?

Nếu đúng như vậy… chẳng phải nàng trở thành tiểu sư muội của Yếm Hoàng rồi sao?!

Tiểu Hắc Cầu: Ngươi đây là muốn giúp Nhị sư huynh tranh ngôi à?!

Nhưng Phượng Khê nhanh chóng thấy ý nghĩ đó quá hoang đường.

Không phải vì tranh ngôi khó… mà vì cái nết của Bùi Chu, bắt hắn làm Yếm Hoàng thì chắc hắn phát điên mất!

Vừa nghĩ vừa đáp:

“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, mai bọn ta sẽ đến đúng hẹn.”

Đại hoàng tử nói thêm vài câu khách sáo rồi cáo từ.

Sau khi trở lại Phi Vũ Hiên, Phượng Khê hàn huyên vài câu về chuyện Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, rồi như vô tình hỏi Bùi Chu:

“Nhị sư huynh, nếu có cơ hội cho huynh làm hoàng tử Yếm tộc, huynh có muốn không?”

Bùi Chu suýt ngã ngửa:

“Đừng nói hoàng tử, đến cả Yếm Hoàng ta cũng chả thèm!”

Nói đến đây, hắn lập tức cảnh giác:

“Tiểu sư muội, chẳng lẽ muội định bắt ta ở lại Yếm tộc làm vật tế?!

Ta đối với muội cũng không tệ, muội đừng có đối xử với ta vậy chứ!

Ta dù vô dụng nhưng còn biết vẽ bùa đấy! Hay là để lão ngũ ở lại thay ta đi!”

Quân Văn: “……”

Ngươi là đang nói tiếng người sao?!

Loading...