Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 202

Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:55:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

202. Thôn Hỏa Hưu biến hóa

Phượng Khê cũng đang tu luyện, mà linh khí trong Khư giới này còn đậm đặc hơn cả một số bí cảnh, dùng để tu hành thì đúng là “công ít mà to chuyện”!

Cho nên nói chứ, nàng thật lòng cảm thấy Khư giới là một chỗ tu luyện tuyệt vời!

Nếu có thể ở lại đây nghỉ ngơi một hai năm, chẳng những túi linh thạch của nàng sẽ càng lúc càng phình ra, mà tu vi của nàng với đám người Quân Văn cũng sẽ nhảy vọt lên một bậc rõ to!

Tu theo kiểu “vắt chày ra nước”, Phượng Khê đem toàn bộ vật có thể lợi dụng lôi ra hết – Tiểu Chim Béo, Càn Khôn Phiên, mộc kiếm, thậm chí cả con Thôn Hỏa Hưu đang ngủ say như c.h.ế.t cũng bị nàng lôi ra ngoài hong gió.

Có thể hút được chút linh khí nào thì cứ hút! Có hút là có lời!

Phải nói rằng Thôn Hỏa Hưu đúng là ngủ dai thật, nếu không phải Phượng Khê kiểm tra kỹ càng, xác định nó đúng là chỉ đang... ngáy ngủ, thì nàng còn tưởng nó bị tắt thở luôn rồi.

Nhưng theo thời gian trôi qua, thân thể của Thôn Hỏa Hưu dần có biến hóa rõ rệt – trên người bắt đầu mọc ra từng mảng vảy đỏ rực như lửa.

Kết hợp với cái sừng nhỏ trên đầu nó, trông cũng ra dáng... kỳ lân lắm rồi!

Phượng Khê suy đoán, cái sừng nàng tiện tay nhặt trong thâm cốc nọ tám phần chính là sừng kỳ lân, mà bản thân con Thôn Hỏa Hưu này có khi đã có sẵn huyết mạch kỳ lân trong người.

Hồi đó nó lại nuốt cả đống linh thạch, thế là trong cơn mộng mị, kích phát luôn huyết mạch viễn cổ.

Thật đúng là... ngốc cũng có ngốc phúc mà!

Chỉ không biết giấc ngủ đông của nó còn kéo dài đến bao giờ.

Trong khi đám người Phượng Khê đang tu luyện hăng say, thì triều đình bên Yếm tộc lại nổi sóng gió!

Viện trưởng Độc Cô tâu lên toàn bộ quá trình khảo hạch, kể chi tiết không sót một chữ, nhấn mạnh hai việc:

Thứ nhất, Ma tộc có khả năng đang mưu tính kết minh với Nhân tộc.

Thứ hai, Thiên Khư Tháp giờ đã thành “nỏ mạnh hết đà”, việc tu sửa Ma Thần Điện gần như là gấp như lửa cháy lông mày.

Còn chuyện Phượng Khê biểu hiện xuất sắc ra sao thì... để sau nói cũng được.

Thu Hộ Pháp cất tiếng trước:

“Viện trưởng Độc Cô, thứ cho ta nói thẳng. Chuyện Ma tộc kết minh với Nhân tộc căn bản là lời đồn vô căn cứ! Ai chẳng biết hai tộc xưa nay như nước với lửa, sao có thể bắt tay nhau?”

Không đợi Độc Cô trả lời, Hạ Hộ Pháp chen vào:

“Lời ấy sai rồi! Thiên hạ náo nhiệt đều vì lợi mà tới. Nếu Ma tộc đưa ra lợi ích đủ hấp dẫn, Nhân tộc chưa chắc đã từ chối.

Tỷ như: Ma tộc hứa hẹn bắt được Yếm tộc chúng ta, rồi chia đôi Khư giới với Nhân tộc, thì Nhân tộc tám phần sẽ động lòng.

Hơn nữa, không có lửa sao có khói? Ma tộc chẳng phải mới vừa phái sứ giả đến Nhân tộc đó sao? Còn không phải là Lệ Nam Thực – cánh tay trái đắc lực của Ma Hoàng?

Nếu chỉ để dò xét Vô Danh Thành, cần gì đích thân y ra mặt? Rõ ràng có quỷ!”

Đông Hộ Pháp hừ lạnh: “Ta lại đồng tình với Thu Hộ Pháp. Ma tộc và Nhân tộc căm thù nhau sâu sắc, lại chẳng có bất kỳ dự triệu chính thức nào, nói kết minh chẳng qua là chiêu ly gián của Nhân tộc thôi! Chúng muốn chúng ta và Ma tộc nghi kỵ lẫn nhau!”

Yếm Hoàng bị đám đại thần tranh cãi đến đau đầu.

“Hết thảy bình tâm! Chuyện Nhân – Ma kết minh để sang một bên đã, trước mắt phải bàn chuyện tu sửa Ma Thần Điện. Các khanh thấy sao?”

Nhắc đến chuyện đó, đại điện lập tức yên lặng như tờ.

Nguyên nhân rất đơn giản: làm không khéo thì... trời đánh thật chứ chẳng chơi!

Tài vật tốn kém còn đỡ, mấu chốt là nếu xây sai, sẽ bị thiên lôi đánh c.h.ế.t như chơi!

Trước đây Yếm tộc vốn có sáu vị Hộ Pháp – ngoài Xuân, Hạ, Thu, Đông còn có Tả và Hữu Hộ Pháp.

Mà hai vị cuối cùng kia... chính là bị thiên lôi đánh c.h.ế.t khi đang trùng tu Ma Thần Điện!

Tả – Hữu còn không thoát nạn thì đủ hiểu việc này nguy hiểm đến mức nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-202.html.]

Thế nên câu hỏi là: Ai dám chủ trì? Ai dám đứng ra gánh trách nhiệm?

Nhưng nếu không xây lại, Thiên Khư Tháp e rằng sẽ hoàn toàn rơi vào ngủ say.

Đáng sợ hơn, nếu tín ngưỡng chi lực cạn kiệt thì còn dẫn tới hậu quả gì, chẳng ai dám chắc.

Biết đâu chừng, ưu thế trời ban của Khư giới cũng sẽ tiêu tan như khói mây!

Mà nếu mất đi ưu thế ấy, Nhân tộc hay Ma tộc đều có thể thừa thế mà tiến công, đến lúc đó Yếm tộc bọn họ e rằng khó tránh khỏi cảnh... diệt tộc!

Yếm Hoàng nghĩ đến đó lại càng sầu não hơn.

Ngay khi không khí đang căng thẳng, có người truyền tin:

“Bệ hạ, Đại hoàng tử sau khi rèn luyện đã trở về.”

“Mau! Truyền hắn vào!”

Yếm Hoàng xưa nay sủng ái Đại hoàng tử, nét u sầu trên mặt cũng nhanh chóng được thay bằng nụ cười vui mừng.

Chẳng bao lâu, Đại hoàng tử Hách Liên Dục Xuyên bước nhanh vào đại điện.

“Phụ hoàng, nhi thần ở vực sâu Huyễn Kính ngắt được một gốc Long Lân Thảo, xin dâng lên phụ hoàng.”

Dứt lời, hắn lập tức trình lên một hộp ngọc.

Yếm Hoàng mở hộp ra xem, quả nhiên là Long Lân Thảo quý giá, liền vui mừng ra mặt.

“Vẫn là Dục Xuyên hiểu chuyện! Khác hẳn tên tam nhi vô tích sự kia – chỉ biết khiến trẫm mất mặt!”

Nếu lần khảo hạch vừa rồi mà Dục Xuyên cũng tham gia, thì sao còn tới lượt nha đầu Phượng Khê kia làm mưa làm gió?!

Yếm Hoàng càng nhìn Đại hoàng tử càng vừa mắt, âm thầm nghĩ: xong việc lần này, cũng nên sớm định người kế vị rồi.

Sau khi khen ngợi một hồi, hắn quay lại bàn chuyện trùng tu Ma Thần Điện.

Vẫn như cũ – không ai dám mở lời.

Bỗng Đại hoàng tử đứng dậy:

“Phụ hoàng, nhi thần nguyện chủ trì việc trùng kiến Ma Thần Điện!”

Yếm Hoàng lập tức khoát tay: “Con có lòng là tốt rồi, nhưng còn có chuyện khác cần con xử lý, việc này giao người khác làm là được.”

Đại hoàng tử nghe vậy cũng không nói thêm, lui xuống.

Viện trưởng Độc Cô nhíu mày. Hắn đương nhiên biết rõ, Dục Xuyên chẳng qua chỉ đang làm màu cho đẹp lòng phụ hoàng, chứ đâu có thật sự muốn liều mạng bị trời đánh?

Với tính cách của Yếm Hoàng, làm sao nỡ để con trai cưng đi mạo hiểm?

Chuyện này nếu là bình thường thì cũng chẳng có gì đáng nói.

Nhưng vừa nghĩ tới Phượng Khê và mấy đệ tử Nhân tộc, lòng Độc Cô viện trưởng lại thở dài.

So với đám đệ tử Nhân tộc có can đảm dấn thân, Đại hoàng tử của bọn họ đúng là... nhỏ nhoi không chịu nổi.

Càng nghĩ tới tên Tam hoàng tử ngu ngốc kia, lồng n.g.ự.c Độc Cô viện trưởng lại đau nhói.

Tuy còn có Nhị hoàng tử, nhưng người đó... là si nhi (kẻ ngốc), có cũng như không.

Thôi thì trước mắt cứ lo chuyện Ma Thần Điện trước đã.

Độc Cô viện trưởng cắn răng một cái: “Bệ hạ, thần nguyện ý chủ trì trùng kiến Ma Thần Điện.”

Yếm Hoàng nghe xong liền lắc đầu từ chối!

Độc Cô viện trưởng chẳng những là thầy của hắn, mà còn là trụ cột của cả Yếm tộc – nếu ông có chuyện gì thì chẳng khác nào mất luôn một cột trụ. Còn không bằng không tu nữa.

Thảo luận ròng rã nửa ngày, kết quả vẫn là... tan họp!

Loading...