Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 200
Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:55:20
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
200. Thiên Khư Tháp bị Phượng Khê nói đến phát khóc
Ánh sáng trên tháp đuốc lúc sáng lúc tối, rõ ràng là đang trầm tư.
Phượng Khê vẫn thao thao bất tuyệt, vẻ mặt tràn đầy đồng cảm:
"Ngươi ấy à, cũng coi như là gặp may mới gặp được ta, bằng không thì ai rảnh hơi mà tốn nước bọt cùng ngươi nói những lời này?
Nói thật, ta thực sự rất đồng cảm với ngươi!
Bởi chỉ có người ưu tú như ta, mới có thể hiểu được nỗi cô quạnh thấu xương của ngươi khi đứng ở nơi cao vời vợi này!
Vì sĩ diện, vì vinh quang của Yếm tộc, cho dù chịu đựng không nổi cũng phải cắn răng gồng mình!
Những giọt nến thiêu đốt trên người ngươi đây, chẳng phải đều là m.á.u lệ của ngươi sao?!
Ngươi thật sự... không dễ dàng gì!"
Tháp đuốc run lên bần bật, ngay cả thân tháp cũng bắt đầu run rẩy, thậm chí mọi người còn mơ hồ nghe thấy tiếng "ô ô ô" nức nở.
Mọi người: "..."
Đây chẳng phải là... bị Phượng Khê nói đến phát khóc rồi sao?!
Bên ngoài, Độc Cô viện trưởng đứng trước Truyền Ảnh Thạch, tâm tình phức tạp khó diễn tả thành lời.
Một mặt cảm thấy bản thân sơ suất, vậy mà lại không nhận ra dị thường của Thiên Khư tháp.
Mặt khác thì trong lòng dâng lên một tia kiêng dè.
Phượng Khê tuổi còn nhỏ, vậy mà đã có năng lực mê hoặc lòng người như thế, sau này lớn lên thì còn thế nào nữa?!
Căn bản nàng chẳng cần tu vi cao gì cho cam, chỉ với cái miệng này cũng đủ làm tan rã lòng quân đối phương!
Một lúc sau, thấy Thiên Khư tháp đã bớt run rẩy đi, Phượng Khê lại tiếp tục dụ dỗ:
"Ngươi nghe ta, cái gọi là 'cây mất vỏ ắt chết, người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch'!
Sĩ diện ấy mà, có ích gì chứ?
Ngoài việc trói chân tay mình ra thì chẳng có tí tác dụng nào!
Ngươi nên học hỏi ta nhiều vào!
Chỉ cần mặt dày vô địch, trên đời này không có việc gì là không giải quyết nổi!
Ngươi có khổ gì, thì cứ mạnh dạn nói ra đi!
Vẫn câu đó, Yếm tộc các ngươi không giải quyết nổi, Nhân tộc chúng ta đến giúp một tay!
Nói đi!
Không nói được thì... viết ra cũng được!"
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn tháp đuốc.
Một lúc sau, trên tháp hiện lên một vòng sáng, bên trên từ từ hiện ra mấy dòng chữ:
【 Từ sau khi Ma Thần Điện bất ngờ sụp đổ, lực lượng tín ngưỡng của Yếm tộc giảm sút nghiêm trọng.
Mà ta vốn tu luyện nhờ tín ngưỡng chi lực, nay đã là nỏ mạnh hết đà. 】
Phượng Khê đọc xong, hơi ngẩn người.
Ma Thần Điện?
Nơi này chẳng phải địa bàn của Yếm tộc sao?
À đúng rồi, nghe nói Yếm tộc và Ma tộc vốn cùng một gốc, nên bọn họ thờ phụng Ma Thần cũng là chuyện thường tình.
Nhưng mà, đang yên đang lành, Ma Thần Điện sao tự nhiên lại sập?
Sập thì xây lại chứ có gì đâu!
Nghe nàng lẩm bẩm, Tân Mộc ghé sát lại, hạ giọng giải thích:
"Không phải là không xây lại, mà căn bản không xây nổi!
Mỗi lần vừa khởi công xây Ma Thần Điện, lập tức bị lôi kiếp giáng xuống đánh tan tành, thử vài lần không được, cuối cùng chỉ đành bỏ cuộc."
Nói đến đây, Tân Mộc lại có chút ấp úng, sau cùng đành hạ giọng hơn nữa:
"Nghe nói... đây là Ma Thần trừng phạt chúng ta. Vì chúng ta tách khỏi Ma tộc, nên ngài ấy không còn che chở chúng ta nữa."
Phượng Khê "phụt" ra một tiếng, cười to:
"Trời ơi, phàm nhân còn biết chia nhà kia kìa, Yếm tộc các ngươi tách ra thì có gì to tát?!
Ta thấy không phải Ma Thần không che chở Yếm tộc, mà là đang khảo nghiệm các ngươi đó!
Xây nhà, phải có thực lực mới được, cho nên mới dùng lôi kiếp để kiểm tra Yếm tộc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-200.html.]
Thế mà các ngươi xây vài lần không được đã từ bỏ?!
Nếu ta là Ma Thần, ta cũng chẳng thèm ngó ngàng tới các ngươi nữa!
Muốn phát triển thì phải càng đánh càng mạnh, càng thua càng kiên cường chứ!"
Phượng Khê vừa dứt lời, lập tức dấy lên sóng to gió lớn!
Trong mắt người Yếm tộc, việc không xây nổi Ma Thần Điện luôn là bằng chứng họ bị Ma Thần ghét bỏ.
Cũng bởi vậy, họ mới cam tâm làm lính đánh thuê cho Ma tộc bao năm nay.
Giờ nghe Phượng Khê nói một câu, hóa ra... là Ma Thần đang khảo nghiệm bọn họ?!
Thật vậy sao?!
Ngay lúc mọi người còn đang ngơ ngác, Phượng Khê bỗng chuyển giọng:
"Ấy, vậy là... lúc trước ngươi giam chúng ta lại chính là để mọi người cầu xin ngươi, giúp ngươi tăng tín ngưỡng chi lực à?"
Một hồi lâu sau, trên quầng sáng mới hiện ra hai chữ:
【 Đúng vậy. 】
Hóa ra tháp linh nghĩ, nhốt đám học sinh lại, ép cho họ đường cùng, rồi họ sẽ phải cầu xin bảo vệ.
Như vậy, nó có thể thu về ít tín ngưỡng chi lực.
Tuy không bằng tín ngưỡng Ma Thần, nhưng cũng có thể đỡ đần qua lúc khó khăn.
Ai ngờ đâu, bị Phượng Khê bày ra một loạt thao tác, chẳng những phá kế hoạch của nó, còn làm cho tu vi vốn đã èo uột của nó rớt thê thảm!
Căn bản không thể duy trì được các tầng khảo hạch phía sau, chỉ có thể đưa thẳng mọi người lên đỉnh tháp.
Càng tức c.h.ế.t là —— đám Nhân tộc đệ tử kia còn ở dưới hô to khẩu hiệu "Tin Phượng Khê, sống vạn năm", thiếu chút nữa không làm nó tức c.h.ế.t ngay tại chỗ!
Nó đang buồn bực thì Phượng Khê hai mắt sáng lên, vui vẻ nói:
"Ngươi muốn tăng tín ngưỡng chi lực, dễ mà!
Ngươi chắc có không ít đồ tốt chứ?
Để ta gọi cả đám học sinh cùng cầu xin ngươi ban thưởng, bảo đảm ngươi thu được tín ngưỡng chi lực đầy tràn!"
Tháp linh: Cái này... cũng được sao?
【 Có thể. 】
Thế là, Phượng Khê mặt mày thành kính, dẫn đám học sinh... hát tán tụng.
Nàng đọc một câu, đám học sinh theo sau đọc một câu:
"Thiên Khư Tháp tháp linh vĩ đại!
Ngươi không sợ gió sương mưa tuyết, bất kể hè nóng đông lạnh, vẫn hiên ngang đứng trên mảnh đất Khư giới.
Ngươi gánh vác vinh quang và hy vọng của Yếm tộc!
Ngươi vì Yếm tộc mà âm thầm cống hiến hết thảy!
Ngươi là nguồn sức mạnh bất tận của chúng ta!
Ngươi là tấm lưng không bao giờ chịu khuất phục của chúng ta!
Xin hãy ban cho chúng ta những phần thưởng phong phú!
Chúng ta nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, sớm ngày trở thành ánh sáng của Yếm tộc!"
Đời này tháp linh chưa từng nghe qua lời nào dễ nghe thế này!
Ngọn lửa trên đỉnh tháp nháy mắt bùng lên cao cả trượng!
Trong lòng thầm mắng: Đám Yếm tộc này toàn một lũ vô dụng!
Sao Nhân tộc người ta chỉ là một cô nương nhỏ đã nhận ra ta khó xử, còn biết nói năng dễ nghe thế này?!
Còn đám các ngươi, ngoài việc tới phá rối ta ra thì chả làm được trò trống gì!
Nhất là cái lão Độc Cô phế vật kia, cứ rảnh là tới bắt ta phục vụ, sợ ta có thời gian nghỉ ngơi đấy mà!
Nếu không phải ta tu vi hiện tại không đủ, đã sớm thu thập hắn rồi!
Bởi vậy, tháp linh đáng lẽ chỉ thưởng cho mỗi người một bình ngọc nhỏ, riêng Phượng Khê —— cho hẳn một đống!
Phượng Khê: (???)
Yếm tộc đúng là nơi tốt thật đấy!
Bất kể là người hay tháp, ai ai cũng hào phóng thế này!
Ta thật sự muốn thường trú ở đây không đi nữa rồi!