Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:21:45
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
20. Thời khắc ta tỏa sáng đã đến
Sau khi được Kim Mao Toan Nghê chính miệng xác nhận, Phượng Khê hí hửng như bắt được vàng, nhảy chân sáo đi tìm Quân Văn để… khoe.
“Này~ Ngũ sư huynh! Thiên Lý bí cảnh sắp mở rồi, đến lúc đó huynh tính đi kiểu gì vậy?”
Quân Văn bĩu môi một cái:
“Còn có thể đi kiểu gì? Ngự kiếm mà đi chứ còn gì nữa. Ba tông môn kia đều thuê tàu bay đàng hoàng nha, còn tông môn ta á? Có sư phụ keo kiệt như thế, đừng nói tàu bay, chứ cái thuyền nan cũng chưa chắc được phát!”
Mặc dù Huyền Thiên Tông mới vừa đào được mỏ cực phẩm linh thạch, nhưng nợ cũ còn chất đống như núi. Thế nên cuộc sống hiện tại có cải thiện thì cũng chỉ hơn chút… cơm thêm nước tương.
Tàu bay? Mơ cũng đừng mơ!
Phượng Khê nghe xong lắc đầu thở dài:
“Cũng phải… tông môn ta nghèo tới nơi rồi. Ngũ sư huynh, đến lúc đó huynh cho muội đi ké với nha!”
Quân Văn lập tức lúng túng:
“Tiểu sư muội à, huynh tu vi có hạn, chứ đường tới Thiên Lý bí cảnh là ba ngày ba đêm lận đó. Huynh còn đang cố kéo cái xác đi cho xong, làm sao mà cõng thêm muội được chớ? Hay là để huynh tìm vài người thay phiên cõng muội đi…”
Phượng Khê nhìn hắn bằng ánh mắt hận sắt không thành thép, ra vẻ thất vọng tràn trề:
“Ngũ sư huynh, huynh yếu quá rồi đó! Huynh phải chăm chỉ tu luyện đi, không thì sau này không theo kịp ta đâu đó!”
Quân Văn: “……”
Ngươi có nhìn lại tu vi của mình chưa? Ta Trúc Cơ tầng ba, còn ngươi thì... vừa mới chạm ngưỡng Luyện Khí, linh lực chưa xài nổi! Ngươi lấy đâu ra cái tự tin nói chuyện kiểu đó?
Trong lúc Quân Văn còn đang chửi thầm trong bụng, Phượng Khê lại thở dài như mang nỗi sầu thiên cổ:
“Thôi được rồi, ban đầu muội cũng định cọ kiếm của huynh đi bí cảnh. Nhưng huynh yếu quá thì đành chịu, muội phải miễn cưỡng để Kim Mao Toan Nghê chở muội đi vậy.”
Quân Văn nghe xong phản ứng đầu tiên là:
“Tiểu sư muội khùng rồi!”
Kim Mao Toan Nghê? Con thần thú trấn phái đó hận nàng đến độ thấy mặt là muốn đạp cho nát xương, lại còn muốn nó làm tọa kỵ? Nằm mơ đi!
Hơn nữa, con hàng đó địa vị cao ngất trong tông môn, có thể giữ im lặng không gây chuyện đã là đại ân rồi, ai dám cưỡi nó ra đường?
Phượng Khê thấy hắn nghi hoặc, lập tức chắp tay sau lưng, ngẩng đầu đầy tự tin:
“Ngũ sư huynh không tin hả? Vậy huynh đi hỏi sư phụ xem!”
Quân Văn thật sự đi hỏi. Hỏi xong… ngây người.
Thế mà là thật?!
Tiểu sư muội của hắn, cái người mà bình thường thấy cũng chỉ biết ăn với ngủ, lại có thể biến thần thú trấn phái thành tọa kỵ riêng?!
Hắn bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Phượng Khê lại thở dài, giọng mang ba phần bất đắc dĩ, bảy phần chê bai:
“Thật ra muội cũng không muốn cưỡi Tiểu Kim đâu… Vừa xấu vừa ngốc, cưỡi lên là mất giá muội liền!
Nhưng mà nó cứ mặt dày mày dạn cầu xin muội mãi, muội mềm lòng quá nên đành phải đồng ý vậy…”
Quân Văn: “……”
Ngươi không khoe khoang thì ngươi sẽ c.h.ế.t à?
Sau khi xong màn diễn sâu, Phượng Khê mới nhớ ra lý do chính mình đến.
“Nè, mà Ngũ sư huynh, bí cảnh sắp mở rồi, sao Đại sư huynh với mấy người kia còn chưa về vậy?”
Quân Văn giải thích:
“Thiên Lý bí cảnh chỉ mở cho tu sĩ dưới Trúc Cơ kỳ thôi, mỗi người chỉ có một lần được vào. Đại sư huynh bọn họ lần trước đã đi rồi.
Mấy năm nay, tân đệ tử tông môn ta tư chất chẳng ra sao, số đệ tử Trúc Cơ đạt chuẩn đếm trên đầu ngón tay. Vị trí còn lại đành nhét cho mấy người Luyện Khí kỳ như muội.
Chắc lần này Huyền Thiên Tông ta lại… đội sổ thôi.”
Nhắc tới đây, Quân Văn có chút ủ rũ:
“Hồi lần trước, Đại sư huynh bọn họ đạt được hạng ba, là lần thành tích tốt nhất của tông môn. Đáng tiếc ta không đuổi kịp…”
Phượng Khê chen vào:
“Rốt cuộc cái Thiên Lý bí cảnh đó là cái gì vậy?”
“Nghe đồn là do một vị đại năng dùng giày biến hóa mà thành. Bên trong linh khí dồi dào, linh thảo quý hiếm không ít.
Lúc vào sẽ dựa vào số lượng và phẩm chất linh thảo hái được để xếp hạng thi đấu.”
Nghe xong, Phượng Khê tò mò hỏi tiếp:
“Đại năng đó là ai vậy?”
Quân Văn lắc đầu:
“Cái đó huynh cũng không biết. Chắc là nhân vật siêu cấp khủng bố nào đó thôi.”
Phượng Khê cũng chỉ thuận miệng hỏi, thấy huynh ấy không biết thì cũng thôi không đào sâu thêm.
Hai người vừa đi vừa tám, chẳng mấy đã tới gần khu Hỗn Nguyên Tông đóng quân.
Phượng Khê thở dài một tiếng:
“Ngũ sư huynh, lần này vào bí cảnh chắc chắn sẽ đụng phải đám người Hỗn Nguyên Tông. Nếu bọn họ ức h.i.ế.p muội, huynh nhất định phải giúp muội đó nha!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-20.html.]
Quân Văn trừng mắt lườm nàng một cái:
“Muội nói có khác gì nói thừa không? Muội là tiểu sư muội của ta, ta không giúp muội chẳng lẽ quay đầu đi giúp đám Hỗn Nguyên Tông à?!”
Phượng Khê âm thầm lẩm bẩm trong lòng:
"Ai mà biết được, cái tính l.i.ế.m cẩu của huynh bị kích hoạt thì việc gì cũng làm được!"
Cho nên, nàng quyết định phòng tai họa từ trong trứng nước.
“Ngũ sư huynh, Thẩm Chỉ Lan lớn lên cũng xem như xinh xắn, muội sợ huynh bị nàng mê hoặc mất!”
Quân Văn nhướng mày, tức bật cười:
“Ta là loại người nông cạn vậy à?”
Phượng Khê nghiêm túc gật đầu cái rụp:
“Huynh chính là như vậy!”
Quân Văn: “……”
Đã hỏi thì cũng cho người ta chút mặt mũi chứ!
Phượng Khê lấy từ nhẫn trữ vật ra một cuộn giấy, cười hì hì:
“Ngũ sư huynh, muội biết huynh tò mò Thẩm Chỉ Lan trông thế nào, nên đặc biệt vì huynh mà vẽ một bức chân dung đó nha~”
Quân Văn ngoài miệng thì làm bộ làm tịch:
“Ta không có hứng…”
Nhưng tay vẫn rất thành thật mà cầm lấy tờ giấy xem thử.
Trên giấy vẽ một thiếu nữ áo trắng dung mạo thanh tú, chỉ tiếc là… đang ngồi móc chân.
Quân Văn cứng đờ cả mặt. Với người có bệnh ưa sạch sẽ kinh niên như hắn, cảnh tượng này chẳng khác nào thiên lôi đánh trúng đỉnh đầu.
Phượng Khê lại rút ra thêm một tờ nữa, vẻ mặt chân thành:
“Huynh xem thêm tấm này đi, tấm này còn đẹp hơn!”
Quân Văn: “…”
Nhưng hắn vẫn nhận lấy xem thử. Mới liếc mắt một cái, cả người đã muốn nôn.
Trong tranh, thiếu nữ áo trắng vẫn xinh đẹp như cũ… nhưng đang móc mũi đầy chuyên tâm.
“Ọe!”
Từ hôm đó trở đi, mỗi lần Quân Văn nhìn thấy Thẩm Chỉ Lan là trong đầu lại bật lên hình ảnh nàng móc chân rồi móc mũi. Đừng nói ái mộ, nhìn thấy nàng thôi đã thấy buồn nôn.
Phượng Khê thấy hiệu quả ngoài mong đợi, cười thỏa mãn rời đi.
"Nhất kiến chung tình" cái quỷ gì, đơn giản là thấy đẹp thì mê thôi!
Ta vừa phá giấc mộng của huynh xong, thành công mỹ mãn!
Trên đường quay về sân, nàng vừa nghêu ngao hát, vừa đắc ý đung đưa chân bước.
Mới đến cửa viện, nàng đã thấy một thanh mộc kiếm vứt chỏng chơ giữa đường. Kiếm mộc sơ sài, chạm trổ tạm bợ, thân kiếm còn có mấy cái lỗ thủng, như bị chuột gặm.
Phượng Khê bĩu môi khinh bỉ:
“Người gì đâu, không có chút ý thức bảo vệ môi trường! Kiếm hỏng thì vứt bậy bạ, xả rác nơi công cộng!
Thôi, mai ta mang xuống thiện phòng làm củi nhóm bếp cho rồi.”
Lẩm bẩm xong, nàng cúi xuống nhặt thanh kiếm lên, tiện tay nhét vào nhẫn trữ vật.
Chiếc nhẫn này là sư phụ Tiêu Bách Đạo mới đưa cho nàng, tuy không phải loại thượng phẩm, nhưng ít nhất cũng ngon nghẻ hơn cái túi trữ vật rách rưới trước đây của nàng mười mấy lần.
Chỉ tiếc rằng… ngày hôm sau, lúc xuống thiện phòng, nàng đã quên bén chuyện đó rồi.
Sau đó nữa, bận rộn chuẩn bị cho chuyến đi bí cảnh khiến nàng càng ném thanh mộc kiếm vào tận tầng mây thứ chín.
Thế là, thời gian chớp mắt đã đến ngày xuất phát.
Tiêu Bách Đạo trong lòng lúc này ngổn ngang trăm mối.
Vừa trông mong, vừa sầu lo.
Mong là mong tiểu đồ đệ bảo bối có thể tay không bóc sạch Thiên Lý bí cảnh, kiếm lời đầy túi. Dù gì vừa đào được mỏ linh thạch xịn, nhưng tông môn vẫn nghèo rớt mồng tơi, vẫn phải kiếm thêm!
Lo là lo… với thực lực của đám đệ tử hiện giờ, lần này tông môn lại về chót trong bốn đại phái thì mất mặt biết bao!
Đối với người sĩ diện như hắn mà nói, đó là một loại hành xác về tinh thần.
Người – à không – thú cũng đang có tâm trạng rối bời, không ai khác ngoài Kim Mao Toan Nghê.
Một mặt nó cảm thấy thân là thần thú trấn tông, nay lại phải chở một tiểu nha đầu đi bí cảnh, đúng là mất mặt dã man.
Nhưng mặt khác, nó cũng có chút háo hức – vì được ra ngoài xem thiên hạ phồn hoa.
Còn tiểu Phượng Khê? Tâm trạng nàng bây giờ chỉ có một chữ: SƯỚNG!
Thời khắc nàng tỏa sáng đã đến, nàng chính là trung tâm vũ trụ!
Dù trong bụng nàng hận không thể nhảy lên lưng Kim Mao Toan Nghê ngay lập tức, nhưng vì giữ gìn hình tượng “ngoan ngoãn, hiểu chuyện”, nàng cố nhịn.
“Chờ ra khỏi sơn môn rồi ta mới nhảy, nhịn nhịn~”
Nhẫn một hồi, rốt cuộc đã đến sơn môn.
Phượng Khê trong lòng nôn nao kích động, ôm mộng đẹp về cảnh mình oai phong cưỡi thần thú ra trận. Nhưng mới bước qua bậc thềm…
Bang!
Vấp cái bậc cửa, quăng một cú bò lăn ra đất!
Oai phong chưa thấy, chỉ thấy đất dính đầy trán.