Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1998
Cập nhật lúc: 2025-10-25 14:24:40
Lượt xem: 204
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KZnxuKI66
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1998. Diễn Xuất Có Hay Đến Mấy, Cũng Chẳng Thể Diễn Ra Nỗi Hận Thấu Xương Này
Phương Tôn Giả hả hê, còn Vạn thống lĩnh thì sắp tức đ/iên lên ! Tuy ông kịp thời tránh sang một bên, nhưng giày và gấu áo vẫn tránh khỏi dính chút bùn lầy. Đây là điều khiến ông khó chịu nhất, điều khó chịu là, một tu sĩ Độ Kiếp như ông phạm sơ đẳng như !
Ông cũng phần đắc ý quên , chỉ lo nghĩ đến việc xem đám Liễu Yểu Điệu chịu thiệt, căn bản hề phòng . Còn một điểm quan trọng, bùn lầy là vật sống, ông tự nhiên cảm nhận nguy hiểm.
Phương Tôn Giả mây đưa đón, vẻ mặt vẻ quan tâm nhưng thực chất là hả hê:
“Vạn thống lĩnh, ngươi chứ? Sao bờ cái hố to như ? May mà ngươi nhảy xuống , nếu cũng trúng chiêu .”
Vạn thống lĩnh: #@¥%#¥@%
Ông nén cơn giận, cố vẻ thoải mái:
“Chỉ là chút bùn lầy thôi, thi triển vài Thanh Khiết Thuật là xong, chúng vẫn nên xem chiến cuộc hai bên !”
Phương Tôn Giả bĩu môi, bước xuống khỏi mây đưa đón, nhưng ở vị trí cách xa Vạn thống lĩnh đến mười trượng.
Vạn thống lĩnh: “…”
Hai phóng thần thức dò xét động tĩnh Liệt Cốt Mê Trũng. Chẳng mấy chốc, hai “thấy” các Ảnh Vệ vây khốn bởi một bầy yêu thú cấp cao. Hai bên đang đối đầu.
Vạn thống lĩnh thể tin : “Sao nhiều yêu thú cấp cao tụ tập ở một chỗ như ?”
Yêu thú, đặc biệt là yêu thú cấp cao, thích tụ tập, càng đến việc nhiều yêu thú cấp cao tụ với . Phương Tôn Giả thầm nghĩ, cái còn hỏi ?! Chắc chắn là do Liễu Yểu Điệu giở trò! Những yêu thú đó cứ như tám trăm năm ăn đan dược, thấy Liễu Yểu Điệu còn thiết hơn thấy tổ tông! À, quả thật đây chúng từng ăn đan dược.
Ông nghĩ : “Có lẽ là những Ảnh Vệ đó may mắn chăng.”
Vạn thống lĩnh: “…”
Ông tự an ủi , dù những Ảnh Vệ dùng , vẫn còn Ám Ngũ! Một đủ để đối phó với Liễu Yểu Điệu và họ ! Lúc , ông “thấy” Phù Đảo. Đội cờ màu đen của Ảnh Vệ Doanh cắm trong khu vực màu đỏ, Ám Ngũ đang khoanh chân thiền.
Trong lòng Vạn thống lĩnh yên tâm hơn vài phần, chỉ cần Ám Ngũ trấn giữ, Liễu Yểu Điệu và họ tuyệt đối cơ thắng. Đang nghĩ ngợi, lên đảo.
Lan Chỉ!
Nàng chắc chắn đến truyền tin ! Ban đầu ông sắp xếp Lan Chỉ vùng chỉ là để ly gián Liễu Yểu Điệu và họ, ngờ thực sự ích. Ám Ngũ tự nhiên cũng phát hiện Thẩm Chỉ Lan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1998.html.]
Vạn thống lĩnh với rằng Lan Chỉ đồng ý nội gián, nên tay. , tin tưởng Thẩm Chỉ Lan. Thẩm Chỉ Lan tuy chuẩn đầy đủ, nhưng uy áp của Ám Ngũ, trong lòng vẫn bồn chồn lo lắng.
Liễu Yểu Điệu đáng ch/ết! Nhiều như , cứ nhất định để nàng cái việc nguy hiểm ! Tốt nhất lát nữa giao chiến, Ám Ngũ g/iết hết các ngươi !
Nàng đến mặt Ám Ngũ, cung kính : “Liễu Yểu Điệu dùng cách gì, thể khiến một bầy yêu thú cấp cao theo nàng ! Hiện giờ, những thủ hạ của ngài đều yêu thú vây khốn ! Liễu Yểu Điệu định đợi khi yêu thú chiến thắng, sẽ dẫn chúng đến bao vây ngài! Ta sợ ngài chịu thiệt, nên mới đến đây báo tin cho ngài!”
Sắc mặt Ám Ngũ đổi: “Ngươi gì? Liễu Yểu Điệu thu phục một bầy yêu thú đầm lầy cấp cao?”
“ , đây nàng hề hé lộ nửa lời, nếu báo cho Vạn thống lĩnh từ lâu . Lần thể đến đây báo tin cho ngài, cũng là cố ý để bọn họ là nội gián, đột nhiên tỉnh ngộ, bọn họ mới phái đến.”
“Mục đích của bọn họ cũng rõ ràng, là dùng kế điệu hổ ly sơn, dụ ngài qua đó giải vây cho thủ hạ, để đổi cờ đội thành của chúng . Bọn họ nghĩ thật, tiếc là bọn họ và bọn họ bao giờ cùng một lòng, h/ận thấu cái ả Liễu Yểu Điệu đó, chỉ mong nàng c/hết…”
Ám Ngũ vẫn luôn quan s/át Thẩm Chỉ Lan, thấy trong mắt nàng tràn đầy h/ận ý, tin lời nàng đến hơn nửa. Bởi dù diễn xuất đến mấy, cũng chẳng thể diễn nỗi h/ận thấu x/ương .
Thẩm Chỉ Lan tiếp tục : “Xin thứ cho vãn bối ngu , ngài dứt khoát đừng giải cứu những Ảnh Vệ đó nữa, cứ ở đây canh giữ. Cho dù Liễu Yểu Điệu bọn họ dẫn theo yêu thú đến, những yêu thú đó giỏi chiến đấu đất liền, hai chúng liên thủ, cơ hội thắng vẫn lớn.”
Ám Ngũ xua tay.
“Không ! Những Ảnh Vệ đó đều là tinh nhuệ của Ảnh Vệ Doanh, nếu tổn thất ở đây, quá đáng tiếc! Hay là giúp bọn họ một tay, đó hợp binh đối phó với Liễu Yểu Điệu và những yêu thú của nàng .”
Thẩm Chỉ Lan lập tức : “Vậy vãn bối cùng ngài, dù sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ ph/ản b/ội bọn họ, cũng khác gì lúc !”
Ám Ngũ trầm ngâm một lát: “Không! Ngươi ở đây! Bọn họ sẽ lầm tưởng kế hoạch thành công, cờ hiện giờ là của bọn họ. Như , bọn họ sẽ chỉ nghĩ đến việc kéo dài thời gian, sẽ dùng hết sức, t/iện cho giải cứu thủ hạ. Đến lúc đó, sẽ phối hợp với bọn họ kéo dài thời gian, đợi đủ hai canh giờ, chúng tự nhiên sẽ thắng.”
Thẩm Chỉ Lan đầu tiên sững sờ, đó tán thưởng: “Cách của ngài quả thật quá cao minh! Vãn bối thể tưởng tượng , Liễu Yểu Điệu và bọn họ đến lúc đó sẽ sụp đổ đến mức nào ! Vãn bối một thỉnh cầu phép, nếu ngài t/iện, giúp vãn bối xử lý cái ả Liễu Yểu Điệu đó, g/iết thì càng !”
Ám Ngũ thầm nghĩ, Lan Chỉ đúng là điều, dựa mà g/iết vì ngươi? Tuy nhiên, vẫn mơ hồ đồng ý. Hắn lập tức biến mất . , thần thức vẫn thỉnh thoảng “” về phía Phù Đảo. Hắn thấy Thẩm Chỉ Lan vẫn khoanh chân thiền, lúc mới yên tâm.
Thẩm Chỉ Lan lúc đang ấm ức. Bởi vì bộ lời lẽ nàng đều là do Liễu Yểu Điệu dạy cho nàng. Nàng vốn như , nhưng giờ xem , rõ ràng bộ lời lẽ của Liễu Yểu Điệu hiệu quả hơn. Cái ả Liễu Yểu Điệu đáng c/hết đó còn bảo nàng, đừng vội cờ, ước chừng Ám Ngũ và bọn họ giao chiến hãy cũng muộn.
Ngươi thông minh, ngươi tài giỏi, ngươi tính toán sai sót?
Ta khinh!
Thật mong ngày, hai t/iện n/hân Liễu Yểu Điệu và Phượng Khê gặp , để chúng c/hó c/ắn c/hó, một mớ lông!