Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1983

Cập nhật lúc: 2025-10-14 14:34:37
Lượt xem: 292

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1983. Ngũ Sư Huynh Không Còn Là Con Nai Ngơ Ngác Ngày Xưa Nữa!

 

Vạn Thống Lĩnh thậm chí dám tin những gì đang xảy mắt là thật. Liễu Yểu Điệu lải nhải vài câu, Vô Gian Huyễn Ngục liền sụp đổ? Điều thể?!

Hắn lao đến đống phế tích, x/ác nhận nhiều , mới cuối cùng tin rằng Vô Gian Huyễn Ngục thật sự còn. Hắn phẫn nộ, méo mó, cuồng nộ! Rồi, phát hiện một vấn đề quan trọng, đám Liễu Yểu Điệu ?

 

Phải Phương Tôn giả khả năng hành động mạnh hơn, đang bới trong đống phế tích! Hắn nghi ngờ đám Liễu Yểu Điệu nổ tung thành mảnh vụn! Tuy nhiên, một hồi tìm kiếm, tìm thấy bất kỳ vật thể đáng ngờ nào. Dù nổ tung thành tro bụi, nhẫn trữ vật ít nhất cũng còn, nhưng một cái nào.

 

Vậy đám Liễu Yểu Điệu ? Mười sống ? Hắn bó tay! Không còn kiêng dè gì nữa, túm lấy cổ áo Vạn Thống Lĩnh: “Người ?! Đám Liễu Yểu Điệu ? Ngươi bảo ăn thế nào với Điện chủ của chúng ?”

 

Vạn Thống Lĩnh vốn bực bội, liền đẩy Phương Tôn giả .

 “Ngươi hỏi , hỏi ai?! Nếu ngươi cứ cản trở, truyền tống họ ngoài ! Bây giờ thì , cũng mất, Vô Gian Huyễn Ngục cũng hủy, tất cả là trách nhiệm của ngươi!”

Phương Tôn giả tức đến xanh mặt! 

 

“Ngươi bậy! Chẳng vì ngươi thua U Linh Vệ nên mất mặt, mới ném đám Liễu Yểu Điệu Vô Gian Huyễn Ngục ?! Ta thấy ngươi cố ý, ngươi công báo tư t/hù! Nếu họ đều c/hết, xem ngươi ăn thế nào với Minh chủ?!”

Hai cãi vài câu, dứt khoát động thủ! Lần , đống phế tích càng n/át hơn……

 

Phượng Khê bọn họ gì, họ lúc đang ở trong một gian hư vô, vô biên vô tận, ngoài họ , gì cả. editor: bemeobosua. Họ lơ lửng trong đó, dường như cả đều trở nên nhẹ bẫng.

 

Phàn Lập Chí hốt hoảng : “Đội trưởng, chúng hình như thật sự biến thành q/uỷ , ngươi xem, ngay cả bóng cũng còn!”

Những khác dù biểu hiện rõ ràng như , nhưng rõ ràng đều hoảng loạn. Đây là nơi nào? Họ sẽ mắc kẹt ở đây mãi mãi chứ?

 

Thẩm Chỉ Lan ng/hiến răng: “Liễu Yểu Điệu, tất cả là tại ngươi lung tung, nên chúng mới mắc kẹt ở đây.”

Chưa đợi Phượng Khê , Phàn Lập Chí chỉ mũi Thẩm Chỉ Lan m/ắng: 

 

“Nếu nhờ đội trưởng, chắc lúc ngươi những đồ giả mạo g/iết c/hết , ngươi còn thể lành lặn trôi nổi ở đây ?! Hơn nữa, chúng mắc kẹt ở đây thì liên quan gì đến đội trưởng?! Biết tiếng thì hai câu, thì c/âm miệng, nếu cẩn thận đ/ánh ngươi!”

 

Những khác cũng đều bất mãn với Thẩm Chỉ Lan. Dù gì, nhưng biểu cảm lên tất cả. Thẩm Chỉ Lan tức đến run rẩy!

Phượng Khê liếc nàng: “Đừng giãy giụa vô ích, thấy khó chịu!”

Thẩm Chỉ Lan: “……”

 

Phượng Khê : “Chúng xem những chuyện xảy , xem thể tìm thấy manh mối giá trị nào .”

Mọi bàn tán xôn xao một hồi, đều về phía Phượng Khê. Hình như đúng là khi đội trưởng câu đó, Vô Gian Huyễn Ngục liền sụp đổ……

 

Phượng Khê ho khan hai tiếng: “Mặc kệ của , chúng p/hân tích xem, thấy lời hình như cũng chẳng gì ghê gớm, tại khiến Vô Gian Huyễn Ngục sụp đổ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1983.html.]

Sau một hồi ph/ân tích, Phàn Lập Chí : “Đội trưởng, ngươi thể là vì ngươi chỉ sơ hở của những đồ giả mạo đó, nên Vô Gian Huyễn Ngục cảm thấy sống còn ý nghĩa liền tự hủy?”

 

Thường Hành Giản bĩu môi: “Ngươi thôi ! Ngươi coi Vô Gian Huyễn Ngục là ngươi ! Chút thất bại nhỏ liền sụp đổ!”

Phàn Lập Chí đang định nổi giận, Quân Văn : “Ta thấy là câu đó của , “chỉ cần giữ vững bản tâm, bất kỳ vật ngoại lai nào cũng thể thế chúng ”, lẽ hiểu thấu bản chất của Vô Gian Huyễn Ngục, nên Vô Gian Huyễn Ngục mới sụp đổ.”

 

Mọi đều gật đầu, thấy Quân Văn ph/ân tích lý. Quân Văn khỏi cảm thấy lâng lâng. Hắn bây giờ cũng khá lên ! Trí thông minh chỉ Tiểu Sư Muội!

Thẩm Chỉ Lan bàn tán, trong lòng bực bội. Ta chúng mắc kẹt ở đây là do Liễu Yểu Điệu gây , các ngươi chịu , kết quả thì ? Các ngươi p/hân tích nửa ngày, chẳng vẫn là do nàng gây ?!

 

lúc , nàng Phượng Khê chậm rãi : “Ta thấy các ngươi đều sai , Vô Gian Huyễn Ngục sụp đổ. Nếu sụp đổ, chúng lẽ truyền tống ngoài, tại chúng mắc kẹt ở đây? Ta nghĩ đây mới là Vô Gian Huyễn Ngục thật sự! Nhìn kìa, nơi hư vô một mảnh, bất kỳ cách nào, chẳng chính là Vô Gian thật sự?!”

 

Lời , đều chấn động. Thẩm Chỉ Lan cũng ngoại lệ.

Phàn Lập Chí giơ ngón cái! 

“Đội trưởng, ngươi đúng là xứng đội trưởng, tầm của ngươi cao hơn chúng nhiều!”

Những khác: “……”

 

 Trình độ nịnh hót của ngươi cũng cao hơn chúng nhiều!

Dù than phiền, Tào Tiêu và những khác cũng đều giơ ngón cái với Phượng Khê. Thẩm Chỉ Lan trong lòng nghẹn , lạnh lùng

 

“Mặc kệ đây Vô Gian Huyễn Ngục thật sự , vấn đề mấu chốt là, chúng thể rời ? Chắc chúng thể trông cậy thế giới bên ngoài , chỉ thể tự thoát .”

 

Lời của nàng như một gáo nước lạnh tạt ngọn lửa nhen nhóm của ! , thể thoát ? Nơi hư vô một mảnh, bắt đầu từ .

 

Trong sự im lặng c/hết chóc, mắt Quân Văn sáng lên!

 “Đã câu “chỉ cần giữ vững bản tâm, bất kỳ vật ngoại lai nào cũng thể thế chúng ” của đưa chúng đến đây, thì cách phá giải chắc cũng ẩn chứa trong câu . Chỉ cần chúng hiểu rõ câu , nhất định thể tìm cách thoát ngoài.”

 

Phượng Khê thực nghĩ đến từ lâu, chỉ là mà thôi. Đối với biểu hiện của Quân Văn, nàng vẫn hài lòng. Ngũ Sư Huynh còn là con nai ngơ ngác ngày xưa nữa!

Mọi lập tức bắt đầu từ góc độ để lĩnh ngộ câu “chỉ cần giữ vững bản tâm, bất kỳ vật ngoại lai nào cũng thể thế chúng ”. 

 

Thẩm Chỉ Lan khác biệt, cũng tham gia thảo luận. 

“Ta nghĩ Vô Gian Huyễn Ngục rốt cuộc là chúng lĩnh ngộ bản ngã, chỉ như mới vật ngoại lai quấy rầy. Đương nhiên, là lĩnh ngộ đơn giản, mà là dung hợp với Đạo mà chúng tu luyện, các ngươi thấy ?”

 

Mọi đều gật đầu, ngay cả Phàn Lập Chí cũng nàng thêm hai . Lan Chỉ dù nhân phẩm lắm, nhưng cũng chút tài năng. Mọi nghĩ bắt đầu khoanh chân lĩnh ngộ.

 

Chỉ Phượng Khê và Quân Văn mắt to trừng mắt nhỏ. Phượng Khê dù Đạo của lẽ là Lực Lượng Thời Gian, nhưng mơ hồ, qua loa! Quân Văn thì khỏi , là kẻ ăn theo Đạo, dung hợp? Lát nữa đợi đều lĩnh ngộ xong, truyền tống ngoài, chẳng chỉ còn hai họ ? Hai quả dưa một dây, một ngươi một , đều là khổ qua nhỏ!

 

Loading...