Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 198

Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:47:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

198. Các ngươi cho được, bọn ta há lại không thể?

Yến Minh lấp lửng đáp:

“Ta mải lo tìm đường lên lầu hai, chỉ lo leo thang, nhất thời không để ý.”

Hình Vu gật đầu:

“Hiểu rồi.”

Xem ra cái tên Tam hoàng tử kia đúng là ngốc thật, còn ngu hơn ta tưởng!

Yến Minh lo Hình Vu lại hỏi thêm về Tam hoàng tử, bèn lái sang chuyện khác:

“Các ngươi vào đây đã lâu chưa? Chẳng lẽ vẫn chưa tìm được cách phá giải?”

Hình Vu cười cười, vẻ mặt ung dung:

“Không sao, chỉ cần tiểu sư muội ta còn ở đây, chuyện gì cũng không thành vấn đề!

Ngươi cứ chờ mà xem, tiểu sư muội ta chẳng mấy chốc sẽ nghĩ ra cách giải quyết thôi!

Trong lòng ta, tiểu sư muội là vô sở bất năng!

Nói cho ngươi một câu pháp quyết, gặp nguy hiểm cứ niệm lên, đảm bảo hữu hiệu!”

Yến Minh tròn mắt tò mò:

“Pháp quyết gì?”

“Tin Phượng Khê, sống đến vạn năm!”

Yến Minh: “……”

Truyền ảnh thạch bên ngoài, mọi người: “……”

Hồng trưởng lão của Ngự Thú Môn ho khan một tiếng:

“Cái đứa nhỏ Hình Vu này ấy mà, tính tình hay kích động, cái miệng lại không biết giữ mồm giữ miệng, khiến chư vị chê cười.

Bất quá, quan hệ giữa nó với Phượng Khê đúng là không tệ.

Đừng nói nó, đến cả chưởng môn chúng ta cũng cực kỳ yêu thích tiểu nha đầu Phượng Khê này, thân truyền đệ tử có cái gì tốt đều mang cho nàng, so với thân đồ đệ còn thân hơn đồ đệ!”

Hải trưởng lão: “……”

Ngự Thú Môn các ngươi cũng quá không biết xấu hổ rồi đó!

Chạy đến tận Yếm tộc để tuyên truyền danh tiếng người ta là thế nào hả!

Cổ trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông và Kim trưởng lão của Vạn Kiếm Tông đều lộ vẻ trầm ngâm.

Khó trách Phượng Khê lại thân thiết với đám thân truyền đệ tử Ngự Thú Môn như vậy, thì ra là có nguyên nhân!

Hừm.

Các ngươi có thể cho, chúng ta cũng có thể cấp!

Cứ chờ đó mà xem!

Lúc này, trong lòng Độc Cô viện trưởng trầm xuống.

Rõ ràng tin tức bọn họ nắm được là tứ đại tông môn Nhân tộc ngoài mặt hòa thuận, trong tối lại đấu đá, lục đục không yên.

Nhưng giờ nhìn lại —— hoàn toàn không phải như vậy!

Chưa nói gì khác, chỉ nhìn đám thân truyền đệ tử kia, miệng một tiếng "tiểu sư muội", hai tiếng "tiểu sư muội", kia thân thiết đến mức khiến người nghe cũng thấy cảm động!

Còn nữa, bốn vị trưởng lão kia coi Phượng Khê như tròng mắt, đâu có chút gì gọi là thiên vị hay chia phe?

Xem ra —— mấy cái tin tình báo trước đó, toàn bộ đều là giả!

Đều là Nhân tộc giở trò đánh lừa Yếm tộc với Ma tộc bọn ta!

Nếu không phải lần này tận mắt chứng kiến, e là còn bị họ dắt mũi mà không hay!

Nhân tộc, quả nhiên giảo hoạt!

Còn Ma tộc, ngoài mặt thì kết minh với bọn ta, xúi giục bọn ta ra tay với Nhân tộc, nhưng sau lưng lại âm thầm đi bắt tay với Nhân tộc.

Tính ra trong ba tộc, chỉ có Yếm tộc bọn ta là đứa ngu bị dắt mũi đi vòng vòng?!

Độc Cô viện trưởng càng nghĩ càng tức, vô thức bóp nát luôn một cái chén trà.

Hải trưởng lão nhìn mà không nỡ —— chén trà vô tội nha!

Dứt khoát nhét vào tay lão một khối điểm tâm, có bóp nát thì ít ra cũng ăn được!

Độc Cô viện trưởng: “……”

Bất quá, chuyện cấp thiết bây giờ là Tháp Di Giới Tử.

Đám học sinh kia có lẽ không phá nổi, nếu thật sự không được, e là phải đích thân lão ra tay.

Lúc này, Phượng Khê vẫn đang thử đem thần thức hóa thành binh khí.

Đáng tiếc —— vẫn thất bại.

Ngược lại khiến thức hải náo loạn cả lên, mấy cái ngọc giản trong đầu cũng ngã trái ngã phải như gặp động đất.

Phượng Khê chợt lóe linh quang.

Trước đây đám ngọc giản kia từng nhồi nhét lượng lớn tin tức vào thức hải nàng, suýt khiến nàng chấn động đến hộc máu, gần ném luôn nửa cái mạng.

Vậy thì... sao không bắt chước lại tình huống ấy một lần?

Nghĩ đến đây, nàng lập tức dừng thử nghiệm hóa binh khí, quay đầu nói với mọi người:

“Các vị, xin giữ yên lặng. Ta vừa nghĩ ra một ý tưởng, có thể sẽ phá được ảo cảnh trước mắt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-198.html.]

Mọi người lập tức im bặt, đồng loạt nhìn về phía nàng.

“Hiện giờ có khả năng chúng ta đang bị thần thức của Thiên Khư Tháp bao phủ. Nếu trong một thời gian ngắn, ép vào nó một lượng lớn tin tức, nó tất nhiên sẽ quá tải mà sụp đổ.

Cho nên —— chúng ta đồng loạt phát thần thức ra ngoài, nhồi tin tức vào, ép nó nổ tung!

Các vị thấy sao?”

Nếu là trước đây, e là chẳng ai buồn nghe lời nàng.

Nhưng hiện tại thì khác rồi.

Phượng Khê đã chứng tỏ được thực lực và trí tuệ, đương nhiên có quyền lên tiếng!

Hơn nữa, mọi người cũng đang hết cách, không bằng cứ thử xem.

Thế là ai nấy đều gật đầu tán thành.

Phượng Khê nói:

“Nếu không có ai phản đối, vậy chút nữa ta đếm tới ba, tất cả cùng hành động.

Còn nội dung thần thức? Gì cũng được!

Nếu thật sự không nghĩ ra, thì niệm pháp quyết hay đọc thư tịch cũng được!”

“Nào—— một, hai, ba!”

“Ba” vừa dứt, mọi người đồng loạt phát thần thức ra, bắt đầu lẩm bẩm trong đầu.

Phía Yếm tộc thì người niệm pháp quyết, kẻ đọc sách, người thì chửi rủa đối thủ đến c.h.ế.t không nhắm mắt.

Còn bên Nhân tộc thì...

Ngoại trừ Phượng Khê ra, tất cả đều đồng thanh niệm một câu:

“Tin Phượng Khê, sống đến vạn năm!”

Còn Phượng Khê thì lặng lẽ lẩm bẩm:

“Một vạn Yếm thạch, hai vạn Yếm thạch, ba vạn Yếm thạch…”

Chỉ trong chớp mắt, mọi người đã cảm nhận được linh lực d.a.o động.

Phương pháp này —— quả nhiên có hiệu quả!

Thế là càng thêm hăng hái!

ẦM!

Mặt đất rung chuyển dữ dội, trước mắt mọi người bỗng thay đổi.

Cảnh hoang dã biến mất, thay vào đó là một đại điện trống trải.

Phía trước đại điện đặt một giá đèn được chế tác tinh mỹ, bên trên cắm một cây nến đỏ.

Cây nến cao chừng một thước, tim nến cháy xém đen, hiển nhiên đã từng cháy qua.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau —— chẳng phải họ đã từ tầng bốn nhảy thẳng lên tầng chín rồi ư?

Mấy tầng khảo hạch giữa chừng đều bị bỏ qua?

Sao lại thế này?

Mọi ánh mắt đổ dồn về cây nến đỏ.

Rõ ràng —— chỉ cần đốt lên là giành được hạng nhất trong khảo hạch lần này.

Nhưng... không ai dám nhúc nhích.

Một mặt vì tình huống chưa rõ ràng, không thể tùy tiện động thủ.

Mặt khác, vừa rồi là nhờ Phượng Khê nghĩ ra biện pháp giải thoát, giờ mới thoát thân xong mà có người vội ra tay tranh công thì đúng là không biết điều.

Truyền ảnh thạch bên ngoài.

Độc Cô viện trưởng ánh mắt tràn đầy hâm mộ:

“Nhân tộc các ngươi thật có phúc, có một đứa nhỏ như Phượng Khê, tiền đồ vô lượng!”

Tuổi còn nhỏ mà đã nghĩ ra cách phá giải tinh vi như vậy, ngộ tính thật không tầm thường!

Tuy bị nàng chọc giận không ít lần, nhưng từ tận đáy lòng mà nói —— lão vẫn rất thích đứa nhỏ này.

Bởi vì làm viện trưởng, lão đặc biệt trọng người tài!

Tiếc là...

Một mầm non ưu tú như vậy —— lại là người của Nhân tộc!

Thật là một tiếc nuối lớn trong đời!

Hải trưởng lão ra vẻ khiêm tốn:

“Độc Cô viện trưởng đừng nói thế, đứa nhỏ Phượng Khê này cũng chỉ là thông minh hơn chút, ngộ tính cao hơn chút, nhân phẩm tốt hơn chút, ý chí cứng cỏi hơn chút, tu luyện chăm chỉ hơn chút, chứ ngoài ra thì cũng… chẳng có ưu điểm gì khác.”

Độc Cô viện trưởng: “……”

Ngươi ép ta đấy nhé!

“Đúng vậy, Phượng Khê cái gì cũng tốt, chỉ sợ vất vả cả buổi lại là vì người khác mà làm áo cưới, cuối cùng hạng nhất vẫn rơi vào tay người khác.”

Hải trưởng lão cười lạnh, tự tin bùng nổ:

“Điều đó còn chưa chắc!

Tiểu Khê nhà ta, chuyện gì cũng có thể làm được!”

Độc Cô viện trưởng: “……”

Câu này nghe sao lại giống… lời nguyền vậy?

Loading...