Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 196

Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:46:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

196. Đám Ma tộc cũng biết chơi quá ha

Phượng Khê tuy trong lòng mười phần chắc chắn Huyết Thiên Tuyệt tìm nàng có việc gì đó, nhưng hiện tại tuyệt đối không thể để lộ dấu vết, thế nên nàng vẫn tiếp tục nấn ná tán gẫu với đám học sinh Yếm tộc:

“Tiếc thay, ta chỉ là một thân truyền đệ tử nhỏ nhoi, không thể lay chuyển đại cục. Nếu không, nhất định sẽ dốc sức thúc đẩy Nhân tộc và Yếm tộc ký kết minh ước vạn năm hữu hảo, để Ma tộc đi mà ăn… ăn thứ đáng ăn!

Nhưng mà cũng không sao, quan hệ giữa các tộc là chuyện lớn, còn chúng ta là chuyện riêng.

Chờ khảo hạch kết thúc, ta sẽ đích thân tới phủ các huynh tìm các huynh chơi, cũng hoan nghênh các huynh tới Nhân tộc tìm ta!

Các huynh cứ yên tâm, bất kể khi nào các huynh đến, cho dù đang lúc hai tộc giao chiến, ta cũng đảm bảo cho các huynh bình yên vô sự!

À đúng rồi, để ta kể cho các huynh nghe vài chuyện bát quái của Ma tộc nha, mấy chuyện này ta nghe từ tù binh Ma tộc, thật giả thì ta cũng không dám chắc!

Nghe nói phu nhân tộc trưởng Ảnh Ma tộc xưa kia lại là mối tình đầu của trưởng lão Huyết Thiên Tuyệt – một đôi thanh mai trúc mã cơ đấy……”

Đừng nói mấy học sinh Yếm tộc, đến cả đám người Viện trưởng Độc Cô cũng dựng tai hóng!

Thật á?! Còn có cái kiểu lằng nhằng thế này sao?!

Ma tộc thiệt là biết chơi quá nha!

Phượng Khê một hơi bịa ra một đống bát quái về Ma tộc, hai phần thật lẫn một phần giả, mà phần giả thì cố tình kéo dính tới Yếm tộc.

Kết quả là, nàng vừa dứt lời, không ít học sinh Yếm tộc đã bắt đầu chửi ầm lên: “Ma tộc không phải thứ tốt lành gì!”

Viện trưởng Độc Cô khẽ nhíu mày: chẳng lẽ nha đầu Phượng Khê này đang cố ý ly gián quan hệ giữa Yếm tộc và Ma tộc?

Nhưng nghĩ kỹ lại, nàng chỉ là một tiểu nha đầu, chắc không có gan đó đâu.

Dù sao để chắc ăn, vẫn nên phái người đi điều tra vài điều nàng nói, đồng thời cũng nên gia tăng cảnh giác với Ma tộc.

Thực ra Phượng Khê cũng không trông mong mấy lời ba hoa của mình khiến Yếm tộc phản bội Ma tộc. Nàng chỉ muốn gieo một hạt giống nghi ngờ vào lòng bọn họ mà thôi.

Con người mà, rất hay tin vào cảm giác chủ quan.

Một khi trong lòng đã ngờ vực Ma tộc có ý đồ mờ ám, thì dẫu Ma tộc có thật lòng làm gì, bọn họ cũng sẽ nghĩ theo hướng ngược lại.

Ngay lúc đó, nhóm học sinh chuyên về trận pháp rốt cuộc cũng tìm ra cách phá trận, một chiếc thang dẫn lên tầng hai hiện ra ngay trước mắt mọi người.

Đã có trận pháp ở tầng một, thì tầng hai chắc chắn cũng không đơn giản.

Vì vậy, không ai dám xông lên trước.

Phượng Khê lập tức quay đầu nhìn về phía Mục Tử Hoài, cười tủm tỉm: “Mục sư huynh, huynh xung phong nha!”

Mục Tử Hoài: “……”

Hắn nghiến răng: “Được.”

Ai bảo trước đó hắn từng bất hòa với nàng cơ chứ!

Muốn hóa giải hiềm khích thì phải biểu hiện tốt một chút.

Phượng Khê thấy Mục Tử Hoài đáp ứng nhanh gọn, liền nhét cho hắn một đống phù triện:

“Mục sư huynh, nếu thật sự nguy hiểm, đừng để tâm đến quy củ gì cả, giữ mạng là quan trọng nhất.”

Mục Tử Hoài cảm động đến suýt rớt nước mắt.

Trước kia hắn từng giúp Thẩm Chỉ Lan không ít, nhưng nàng thì chỉ biết dùng giọng nhỏ nhẹ ngọt ngào nói mấy lời khách sáo, chưa từng có chút hành động thực tế nào.

Chắc đây là lý do vì sao đám người Hình Vu thích Phượng Khê mà không ưa nổi Thẩm Chỉ Lan!

Người ta không ngu đâu.

Có thể lừa được một lúc, không thể lừa được cả đời!

Mục Tử Hoài dẫn đầu bước lên thang, Phượng Khê cùng mọi người theo sau.

Đám người lớp Thiên Tự liếc nhau, trong lòng lại thêm vài phần thiện cảm với Nhân tộc.

Có trách nhiệm, có dũng khí! Ai lại không muốn kết minh với người như vậy chứ?!

Nhìn lại cái kẻ nằm xó góc, hôn mê bất tỉnh – Tam hoàng tử… hừ, đúng là thứ vô dụng!

Mục Tử Hoài vốn tưởng mình sẽ gặp bẫy rập gì đó, ai ngờ bình an vô sự, thuận lợi bước lên tầng hai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-196.html.]

Chỉ có điều, bố cục tầng hai hơi kỳ lạ.

Một đầu rộng, một đầu hẹp, giống như… quan tài.

Đám người Tân Mộc nhìn mà thấy xui tận mạng.

Phượng Khê thì lại cười như trúng số: “Tốt quá nha, thăng quan phát tài, điềm lành lớn đó!”

Mọi người: …… Ngươi đúng là biết cách… nói chuyện!

Đang nói cười thì dị biến nổi lên!

Trần nhà đổ xuống, mặt đất nâng lên, định nghiền cả bọn thành bánh thịt!

Đã thế, đường xuống tầng một cũng biến mất!

Mọi người vừa định vận linh lực, yếm lực chống đỡ thì Phượng Khê đã rút ra một thanh Lôi Kích Mộc.

Lại rất khéo, cột ấy vừa khít!

Không rõ là do Lôi Kích Mộc khắc trận pháp hay sao, nhưng trần nhà và mặt đất lập tức ngừng lại.

Cả bọn vừa mới thở phào thì một bầy dã hổ đầu yếm trống rỗng xuất hiện, xông tới tấn công!

Đương nhiên, đó không phải thật mà là thú do trận pháp tạo ra.

Thế là mọi người cùng nhau đánh nhau với đám yếm hổ kia.

Phượng Khê leo lên cột gỗ, vung kiếm gỗ làm tư thế chỉ huy: “Đừng g.i.ế.c sạch, để lại một con, ta muốn tâm sự với nó!”

Mọi người khó hiểu, nhưng vẫn làm theo, để lại một con.

Kết quả, con yếm hổ ấy… tự vả một phát, tự sát.

Phượng Khê: “……”

Ta chỉ định tâm sự thôi mà?

Ngươi phải làm đến mức vậy sao?!

Ngay khi con yếm hổ kia tự sát, tầng hai liền khôi phục như cũ, đồng thời hiện ra lối lên tầng ba.

Phượng Khê thu lại cột gỗ, quay đầu cười nói với đám người lớp Thiên Tự:

“Lần này tới lượt các huynh xung phong!”

Chủ ý là công bằng mà.

Đám người lớp Thiên Tự cũng không chối từ, dẫn đầu đi lên.

Phượng Khê và người của lớp Hoàng Tự theo sát phía sau.

Lên đến tầng bốn, tất cả đều sững sờ.

Vì trước mặt bọn họ… là một cánh đồng hoang vô tận?!

Rõ ràng còn ở trong tháp mà, sao lại có cánh đồng?

Chẳng lẽ đây là Tu Di giới tử?

Mọi người cảnh giác, nghĩ rằng sẽ có quái thú nào đó xuất hiện, nhưng không, chẳng có gì cả.

Ngay cả đám học sinh tinh thông trận pháp cũng nghiên cứu nửa ngày không phát hiện được dấu vết trận pháp.

Thậm chí có người hoài nghi: lẽ nào bọn họ bị truyền tống đến nơi nào đó rồi?

Đúng lúc ấy, Bùi Chu lên tiếng:

“Chúng ta có lẽ đã rơi vào ảo cảnh do Thiên Khư Tháp tạo ra.”

Có người hỏi: “Ngươi chắc chứ? Dựa vào cái gì mà nói vậy?”

Bùi Chu rút cây quạt ra, phe phẩy: “Trực giác.”

Nhưng đang phe phẩy thì lại thấy Phượng Khê đứng đó, tay hắn cứng đờ, vội vàng cất quạt vào tay áo.

Ta đây còn chưa ký tên đóng dấu nổi một bản thoại bản ra hồn, có tư cách gì mà múa quạt giữa trời đất chứ?!

Loading...