Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 195

Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:46:57
Lượt xem: 303

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

195. Chúng mơ cũng từng qua chuyện ma qu.ỷ như thế !

Đám lớp Thiên Tự im lặng .

Phượng Khê tủm tỉm:

“Này, còn đơn giản ? Chẳng qua là ngươi ngu ngốc thôi!

Không cần gì khác, ngươi đây nửa ngày mà vẫn loay hoay vòng vòng, nếu mà trông cậy ngươi thắp đuốc giúp, chắc đến kiếp vẫn tới nơi !”

Tam hoàng tử tức giận đến mức cả run lên!

“Phượng Khê, ngươi dám khiêu khích nữa, ngươi c.h.ế.t ?”

Phượng Khê khúc khích.

“Ngươi thấy áy náy ? Chính ngươi tự coi , chẳng nào cũng là ngươi khiêu khích ? Này, đừng lấy cái phận Tam hoàng tử mà áp , còn là mẫu mực của Nhân tộc đấy nhé!

Mẫu mực duy nhất của Nhân tộc!

Ngươi chẳng thể so với !

Được , phí thời gian vô ích với ngươi nữa, nếu ngươi điều thì im miệng , còn thể cho ngươi một cơ hội lên tháp xem thử đuốc của tháp cao như thế nào.

Nếu còn lắm mồm, sẽ tấu cho ngươi một trận, ngươi đất mà !”

Tam hoàng tử chịu sự khiêu khích , lập tức lao đánh với Phượng Khê!

Đám Tân Mộc thấy thế liền hiểu ngay cảm giác của Quân Văn và những khác!

Chính là vui sướng khi gặp họa!

Tam hoàng tử, ngươi tự chuốc lấy rắc rối mà!

Phượng Khê căn bản phí thời gian với Tam hoàng tử, lên một chiêu mạnh.

Tam hoàng tử trừng mắt, suýt chút nữa thì giữ nổi bình tĩnh!

Tuy nhiên, cũng là Kim Đan sơ kỳ, cuối cùng vẫn tránh .

Khi nghĩ rằng Phượng Khê hết chiêu, thì Phượng Khê liên tiếp tung sáu chữ “Quỳ”.

Tam hoàng tử thật sự là vô dụng, đến chữ “Quỳ” thứ năm thì quỳ xuống !

Vậy nên chữ thứ sáu của Phượng Khê căn bản cần tay, tóm và hôn mê ngay lập tức.

Phượng Khê lấy dây thừng trói thật chặt ném một góc trong Thiên khư tháp. Gió thổi xào xạc.

Nhóm lớp Thiên Tự suốt cả hành trình chẳng thấy gì cả.

Tam hoàng tử đấu với Phượng Khê một chọi một, bọn họ nhúng tay hợp lý!

Vậy nên khi Tam hoàng tử ném góc, là do mệt mỏi và cũng nên nghỉ ngơi.

Phượng Khê vỗ vỗ tay:

“Chúng ai cũng tháp, bên trong gì bất ngờ, nên nghĩ tạm thời chúng nên liên minh.

Hỗ trợ một chút, đến khi lên đến tháp đỉnh, chia so cao thấp cũng muộn.

lớp Thiên Tự các ngươi mạnh hơn chúng , các ngươi lo đúng ?”

Nhóm lớp Thiên Tự lặng lẽ Tam hoàng tử đang bất động trong góc.

Lớp Hoàng Tự yếu, nhưng bây giờ nhiều thế !

Các ngươi quá mạnh, những học sinh còn của Nhân tộc lẽ còn lợi hại hơn nữa!

Đến lúc đó, ai sẽ giành chiến thắng.

, liên minh lúc tệ, vì Phượng Khê thể âm mưu , nhưng nếu liên minh, sẽ thuận lợi hơn để đến đỉnh tháp.

Vậy là, lớp Thiên Tự và lớp Hoàng Tự liên minh.

Dưới sự thúc đẩy của Phượng Khê, nhanh chóng vui vẻ, như một nhà.

Truyền ảnh thạch ngoài : “……”

Rốt cuộc là chúng quá dễ lừa, là Phượng Khê quá giỏi lừa đảo?

Hải trưởng lão vuốt râu : “Tiểu Khê từ nhỏ nhân duyên , vì đứa trẻ lòng thuần thiện, gì trong lòng.”

Mọi : “……”

Ngươi thấy áy náy ?!

Nàng chẳng thuần thiện gì cả, gần như thành cái sàng tinh !

Mọi đều hiểu, Phượng Khê nhân duyên , mà là nàng hiểu rõ tâm lý của các học sinh lớp Thiên Tự.

Không thể thừa nhận, Phượng Khê giỏi trong việc phân tích tâm lý khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-195.html.]

Nàng như chỉ là chuyện tầm phào, nhưng mỗi câu đều chạm điểm yếu của học sinh lớp Thiên Tự.

Đương nhiên, cũng do Tam hoàng tử quá ngang ngược, nên mất lòng .

Phượng Khê : “Tầng đầu tiên chắc chắn trận pháp, chỉ phá trận pháp mới thể lên tầng hai, mà thì rành lắm.

Các ngươi giỏi trận pháp thì nghiên cứu , nghỉ một chút.”

Những Nhân tộc như Liễu Thiếu Bạch và Mạc Tu Viễn nghiên cứu về trận pháp, nhưng họ tiếp xúc với trận pháp của Yếm tộc, nên họ cùng vài học sinh Yếm tộc thảo luận.

Phượng Khê nhai linh quả với những học sinh xung quanh:

“Nhân tộc chúng ấn tượng về Yếm tộc , ví dụ như sư của khen các ngươi, chỉ mà còn thông minh, ?”

Bùi Chu: “…… , mặc dù giao thiệp nhiều với Yếm tộc, nhưng các ngươi giỏi.

Có lúc, thậm chí ước gì là Yếm tộc.”

Phượng Khê: “……”

Chúc mừng ngươi, ước mơ của ngươi sắp thành sự thật !

Phượng Khê tiếp tục: “Qua mấy ngày tiếp xúc, nhận thấy các ngươi chẳng thành kiến gì với Nhân tộc, hai tộc chúng lẽ hòa thuận.

Nói gì thì , tổ sư gia của các ngươi đối xử với , cho những bảo vật quý giá!

Chỉ Ma tộc là đáng tội, bọn họ suốt ngày gây sự, khiến hai tộc chúng đấu đá lẫn , còn chúng thu lợi!

Thật là vô liêm sỉ!

Đó là lý do tại Bắc Vực chúng mãi thể bắt kịp Nam Vực, tất cả tinh lực đều dồn đấu đá, chẳng thời gian tu luyện.

Khi khảo hạch kết thúc, nhất định với Yếm Hoàng, đừng để hai tộc chúng đấu đá mãi, còn Ma tộc thì hưởng lợi!

À, các ngươi ?

Ma tộc từng đến Nhân tộc, mang theo bảo vật cho chúng , kết minh với Nhân tộc để đối phó Yếm tộc.

Hừ!

Chúng bọn chúng, chúng lật lọng như , ai dám kết minh cùng?

Chắc chắn là lật lọng, tin tưởng sẽ lúc bán thôi……”

Truyền ảnh thạch ngoài , Độc Cô viện trưởng vẻ mặt hoài nghi: “Ma tộc cùng Nhân tộc kết minh?”

Bốn Hải trưởng lão: “……”

Chúng mơ cũng qua chuyện ma qu.ỷ như !

Hải trưởng lão sợ chuyện ầm ĩ to, liên tục lắc đầu:

“Đừng Phượng Khê bậy bạ, chuyện đó !”

Ba Cổ trưởng lão cũng vội giải thích, chuyện .

Kết quả, họ càng phủ nhận, Độc Cô viện trưởng càng tin Phượng Khê là sự thật!

Không trách Ma tộc vô cớ chạy đến Nhân tộc, còn đưa Càn Khôn Phiên cho Nhân tộc, chắc chắn là âm mưu gì!

Chẳng lẽ họ thật sự kết minh với Nhân tộc?

Không thể nào, Nhân tộc và Ma tộc luôn như nước với lửa, thể kết minh?

nếu Ma tộc chiếm lĩnh lãnh thổ Yếm tộc thì ?

Không , nhanh chóng báo với bệ hạ để ngăn chặn chuyện .

Bốn Hải trưởng lão thấy vẻ mặt lo lắng của ông , tâm trạng vô cùng phức tạp.

Chúng đều là sự thật, ngươi tin.

Phượng Khê bậy bạ, ngươi tin?

Rốt cuộc, trong ba tộc vẫn luôn sự nghi ngờ, chẳng ai tin ai, nên mới để Phượng Khê khai thác khe hở.

Phượng Khê đang dông dài, bỗng nhiên trong gian nhẫn trữ vật vang lên tiếng động.

Phượng Khê: “……”

Suýt nữa quên mất!

Ta còn là gian tế của Ma tộc nữa mà!

Ai nha!

Làm khó quá mà, từ nhỏ gánh vác trọng trách của ba tộc!

Người ơi, đừng quá xuất sắc!

Mệt mỏi quá !”

Loading...