193. Các ngươi thế mà vui sướng khi thấy gặp họa!
Về phần năm vị đạo sư khác, ai nấy đều đầy một bụng tin tưởng đối với Lưu đạo sư.
Một kẻ tu vi Nguyên Anh sơ kỳ mà đến cả tiểu gà con Luyện Khí tầng một cũng bắt nổi, thì thôi, dẹp luôn cái danh đạo sư Thiên Khư thư viện cho đỡ hổ!
Lúc , Phượng Khê thở hồng hộc như trâu nước, phất tay :
“Ba chiêu nha? Nếu ba chiêu mà ngươi bắt , nên chủ động nhận thua ?”
Lưu đạo sư: “……”
Hắn chỉ thuận miệng thế thôi, ai ngờ nha đầu bám dai như đỉa đói chịu buông!
Nhìn Phượng Khê chỉ luyện mỗi bài kiếm mà mệt như ch.ó thở dốc, Lưu đạo sư cảm thấy ba chiêu thì ăn nhằm gì. Thế là gật đầu cái rụp:
“Ba chiêu thì ba chiêu!”
Phượng Khê lập tức tươi như hoa: “Lưu đạo sư đúng là !”
Ngoài Truyền Ảnh Thạch, viện trưởng Độc Cô suýt nữa nghẹn tới ngất xỉu! Mấy vị bộ thủ Thiên Bàng thì nổi trận lôi đình!
Ngu ngốc!
Ngươi tưởng con bé đó thật sự là Luyện Khí tầng một ?!
Nó là Luyện Khí tầng một... đầy mưu mô gian xảo đó!
Lỡ nó giở vài trò mờ ám, lừa cho ba chiêu bay sạch thì ?
Lưu đạo sư một phần là chủ quan, phần còn là Phượng Khê chọc tức đến độ mất lý trí!
Nhớ cảnh Xích Phách Trùng đuổi chạy bán sống bán chết, mặt mũi cắn sưng như đầu heo, chỉ tát cho Phượng Khê một cái bay khỏi bản đồ!
Dĩ nhiên, thể thật sự tay độc ác — dù gì Phượng Khê cũng là khách quý của Nhân tộc.
… cho nha đầu đó chút “màu sắc” để mặt thì vẫn là cần thiết.
Phượng Khê liếc sang năm vị đạo sư còn :
“Các vị ý kiến gì chứ? Nếu thì mau , chứ lát nữa Lưu đạo sư ba chiêu bắt thì đừng ai lật lọng nhé!”
Một đạo sư tên Đồng liền : “Lão Lưu , dù bây giờ cũng đang khảo hạch, ba chiêu mạo hiểm đấy. Nên để mười chiêu !”
Lưu đạo sư trong lòng vui tí nào, nhưng vẫn đồng ý.
Phượng Khê chớp chớp đôi mắt long lanh: “Mười chiêu thì mười chiêu! Các vị đều đồng ý cược như đúng ?”
Năm vị đạo sư đồng loạt gật đầu.
Ba chiêu thì mạo hiểm thiệt, chứ mười chiêu thì khỏi lo — thua ?
Ngoài Truyền Ảnh Thạch, Cô Độc viện trưởng cũng thở phào một . May mà Đồng đạo sư vẫn còn chút lý trí.
Phượng Khê xác nhận nữa, thậm chí còn lấy lưu ảnh thạch ghi hình bằng chứng.
Sáu vị đạo sư: “……”
Chuẩn đấy, Phượng Khê nghiêm trang hành lễ:
“Lưu đạo sư, mời chỉ giáo!”
Lưu đạo sư thầm nghĩ, lễ phép thì cũng , chỉ tiếc đó ngươi hố một cú đau quá!
Hắn nâng cằm: “Ngươi chiêu !”
Phượng Khê khách sáo, mộc kiếm vèo một cái bay , nhắm thẳng tim Lưu đạo sư!
Chỉ là... tốc độ thanh kiếm chậm đến mức khiến ngại mở miệng chờ ê ch.ê! Giữa đường còn khựng một nhịp như chuột rút!
Lưu đạo sư thấy thì khỏi cần tới mười chiêu, ba chiêu cũng dư ! Với trình độ , một chiêu là đủ!
Yểm tộc cách tấn công khá giống Ma tộc, thường dùng yếm khí biến thành thú dữ binh khí để công kích.
Nếu đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, còn thể dựng ảo cảnh, nhân lúc đối phương hoảng thần thức mà tay.
Chỉ là... đối phó nha đầu như Phượng Khê, cần gì đến ảo cảnh?
Thế là Lưu đạo sư hóa yếm khí thành một cái rìu lớn, bổ thẳng mộc kiếm.
Mộc kiếm đánh văng như cọng rác, suýt nữa còn bay thẳng về phía Phượng Khê!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-193.html.]
Phượng Khê mặt mày tái mét:
“Ngươi, ngươi tu vi gì mà dọa thế hả?!”
Lưu đạo sư đắc ý cực kỳ. Giờ mới sợ hả? Muộn !
Hắn điều khiển rìu lớn tiếp tục bổ tới.
Vì sợ gây c.h.ế.t nên chỉ dùng một phần công lực.
Dù , Phượng Khê vẫn lăn lộn như xiếc mới tránh . Bộ dạng chật vật khỏi !
Tân Mộc mà nỡ tiếp tục.
ngạc nhiên phát hiện, mấy tử Nhân tộc xem say mê, Hình Vu với Quân Văn thậm chí còn... hí hí?!
Tân Mộc phẫn nộ nên lời!
Lớp trưởng ngày thường đối xử với các ngươi tồi, giờ gặp nạn mà các ngươi dám đó ?!
Lưu đạo sư bất ngờ khi Phượng Khê tránh chiêu thứ hai, nhưng chỉ nghĩ là do ăn may thôi.
Thế là tung chiêu thứ ba!
Phượng Khê sợ tới mức hét toáng lên, lăn ngay một cây cột mới thoát hiểm.
Lưu đạo sư thầm thấy may — may mà là cược mười chiêu chứ ba, thì mất mặt chết!
Dù gì thì con nhóc cũng pháp tệ, chạy nhanh thật.
Nghĩ , nâng công lực lên năm phần.
Ba chiêu tiếp theo, Phượng Khê vẫn trốn thoát!
Lưu đạo sư bắt đầu sốt ruột.
Đã sáu chiêu !
Hắn tăng công lực lên tám phần!
Chiêu thứ bảy, Phượng Khê tránh — tuy suýt soát!
Lưu đạo sư mặt đen như đáy nồi.
Không nhịn nữa, tăng công lực mười phần, thêm cả ảo cảnh!
Đừng Luyện Khí tầng một, đến Kim Đan kỳ cũng choáng!
khi còn đang tự tin, thì thấy Phượng Khê vung mộc kiếm, từ trời giáng xuống một chữ to tướng: “Quỳ”!
Lưu đạo sư sững sờ.
Cái quỷ gì ?!
Hắn theo phản xạ c.h.é.m một rìu — chữ “Quỳ” lập tức nát thành mười ba mảnh, b.ắ.n loạn về phía !
Lưu đạo sư là cao thủ Nguyên Anh, tuy bất ngờ nhưng vẫn tránh nhẹ nhàng.
Hắn thầm nghĩ: “À, chắc đây là chiêu cuối của tiểu nha đầu.”
Có chút uy lực, nhưng cũng chỉ .
Đại chiêu dùng xong, hai chiêu còn cứ vả thẳng là xong!
ngay lúc , thêm một chữ “Quỳ” từ trời lao xuống, chia thành mười ba nét bút đ.â.m tới!
Lần , Lưu đạo sư dám dùng rìu đánh trả vì... còn hai chiêu, để dành chứ!
Thế là dùng pháp tránh .
Hắn đang thắc mắc nha đầu thể xài đại chiêu hai , thì...
Một cái “Quỳ”, một cái...
Chớp mắt mười sáu cái “Quỳ” từ trời rơi xuống, che kín trời đất, vây chặt Lưu đạo sư.
Hắn tránh cũng xong, đành vác rìu chắn!
Đừng mười chiêu, đến hai mươi chiêu còn đủ xài!
Phượng Khê từ vòng chiến nhảy , toe toét:
“Lưu đạo sư, ngài thua ~”