Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:46:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

192. Nha đầu Phượng Khê đúng là cái gì cũng dám làm!

Viện trưởng Độc Cô lúc này quả thực hận không thể xách tai hai gã đạo sư vô dụng kia ra đánh cho một trận!

Nhìn thấy đám xích phách trùng tụ tập, lẽ ra phải cảnh giác đề phòng, vậy mà hai tên ngốc đó còn đứng đực ra đó chờ bị cắn.

Xem ra đám đạo sư này sống sung sướng quen rồi, lòng cảnh giác đã sớm bay theo gió.

Chờ kỳ khảo hạch kết thúc, tất cả cuốn gói vào rừng ngạc yếm rèn luyện sinh tồn cho ta!

Nói gì thì nói, tâm lý điều tiết của viện trưởng Độc Cô vẫn thuộc hàng cao thủ. Buồn bực vài phút liền tự vỗ n.g.ự.c an ủi bản thân:

Hai tên kia tuy trông hơi thảm, nhưng đám xích phách trùng đó không gây tổn thương thực sự đâu.

Hơn nữa, vẫn còn bốn đạo sư khác kia mà!

Cho dù đám Phượng Khê đã vào tận thạch lâm thiên khư, toàn quân bị diệt cũng là chuyện trong tầm tay.

Bên này, Phượng Khê vẫn luôn dán chặt người lên vách đá nghe ngóng. Chờ xác nhận không có động tĩnh gì từ bên trên, nàng mới ra hiệu cho đám học sinh leo lên.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ người của lớp Hoàng Tự đã leo lên tới đỉnh vách đá.

Thấy dấu vết giao đấu còn in hằn dưới đất, các học sinh không khỏi rơi vào trầm mặc… đồng cảm với hai vị đạo sư đáng thương kia.

Chỉ là đồng cảm thì duy trì được mấy hơi thở, sau đó liền hóa thành… sảng khoái!

Cho các ngươi lúc trước thiên vị người khác nè!

Cho các ngươi coi thường người khác nè!

Đáng đời!

Phượng Khê thì lại hứng thú đánh giá cảnh quan xung quanh.

Nơi này trông khá giống thạch lâm cảnh đời sau, đá to đá nhỏ chen chúc, cao thấp lởm chởm, mặt đá còn có nhiều lỗ thủng đủ kiểu dáng và kích cỡ.

Địa hình thế này quá thích hợp để mai phục rồi!

Đặc biệt với đám đạo sư tu vi cao hơn, chỉ cần giấu khí tức cho kỹ là học sinh không thể nào phát hiện ra.

Giang Tịch lên tiếng:

“Tiểu sư muội, để phòng đám đạo sư phục kích, ta đề nghị phái vài người leo lên chỗ cao làm lính canh.

Vừa có thể sớm phát hiện nguy cơ, vừa có thể kịp thời cảnh báo nếu có tình huống đột biến.”

Phượng Khê thấy cách này cũng ổn, bèn bố trí vài điểm canh gác ở vị trí cao. Nếu rời khỏi phạm vi đó, sẽ lại thiết lập đồn mới.

Sau khi bàn bạc xong xuôi, vài học sinh leo lên làm quan sát viên, số còn lại tiếp tục hướng về phía tháp Thiên Khư tiến bước.

Trong thạch lâm có nhiều yêu thú độc dị như thằn lằn ăn thịt người, chuột răng cưa… hay lao ra tập kích bất ngờ.

Dù những con đó tu vi không cao, nhưng nếu bị tấn công nhiều lần thì cũng phiền.

Phượng Khê cau mày.

Tốc độ bọn họ vốn đã chậm hơn ba lớp còn lại, đặc biệt là lớp Thiên Tự.

Nếu còn bị đám yêu thú quấy rối, chắc chắn càng kéo lùi khoảng cách.

Thế là nàng bảo Tân Mộc mang đống “Ly Hỏa Dạ Quang Sa” đã nhúng vào chất lỏng từ con dơi Ly Hỏa thoa lên người.

Lợi dụng mùi vị đáng sợ của dơi Ly Hỏa để dọa đám yêu thú khác tránh xa.

Tân Mộc tuy hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn làm theo.

Dù gì đống “Ly Hỏa Dạ Quang Sa” đó cũng có thể luyện đan, bôi ngoài da cũng không sao.

Quân Văn suýt nữa khóc tại chỗ!

Dù bắt hắn đi đánh nhau với đạo sư còn hơn là phải bôi thứ này lên người!

Nhưng mà… không dám trái lệnh tiểu sư muội.

Vất vả lắm mới chuẩn bị tâm lý xong, định bôi lên thì… Phượng Khê lại bảo:

“Ngũ sư huynh, muội với huynh chạy ở giữa, chúng ta không cần bôi.”

Quân Văn: (???)

Quả nhiên tiểu sư muội yêu ta nhất!

Hình Vu bên cạnh ghen tỵ suýt hóa thành chanh tinh!

Nhưng sau đó lại tự an ủi:

Không phải thiên vị, chắc là vì chỉ mình tiểu sư muội không bôi thì kỳ quá, kéo thêm Quân Văn cho đỡ lộ thôi!

Ừ, chắc chắn là vậy.

Ta mới là bảo bối trong lòng tiểu sư muội!

Mà nói không sai, mùi của dơi Ly Hỏa thực sự hữu hiệu.

Suốt quãng đường, bọn họ không gặp yêu thú đánh lén nào nữa.

Người bên ngoài đang xem truyền ảnh thạch: “……”

Phượng Khê đúng là thủ đoạn nào cũng dám dùng nha!

Chứ người bình thường ai mà nghĩ ra chiêu này chứ!?

Nhưng cũng nhờ vậy mà khoảng cách giữa lớp Hoàng Tự và ba lớp còn lại đang rút ngắn.

Không lâu nữa thôi, có thể đuổi kịp, thậm chí vượt mặt!

Chỉ là... rất nhanh thôi, bọn họ sẽ gặp nhóm đạo sư chặn đường. Có thể tiến thêm bước nào nữa hay không, còn chưa chắc.

Quả nhiên, Phượng Khê sớm nhận được cảnh báo từ người canh gác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-192.html.]

Mà kỳ thực... cũng chẳng cần cảnh báo.

Vì sáu vị đạo sư kia… căn bản không hề có ý định mai phục!

Sáu người bọn họ liên thủ, đối phó đám "gà con" này, đơn giản như bóp c.h.ế.t một con muỗi.

Ngoài truyền ảnh thạch, bốn vị trưởng lão mà Hải trưởng lão đứng đầu tức đến bật máu!

Mấy lớp khác cũng có sáu đạo sư chặn, nhưng đều chia ra từng cặp, nhiều nhất hai người một lần.

Học sinh tuy vất vả nhưng còn có cơ hội thắng.

Lớp Hoàng Tự thì sao?

Sáu đạo sư cùng lúc xuất hiện, không để cho con đường sống nào cả!

Thiên Khư học viện hay là học viện Vô Liêm Sỉ thì đúng hơn!?

Bên trong, học sinh lớp Hoàng Tự gần như tuyệt vọng:

Xong rồi.

Đường khảo hạch của bọn họ… đến đây là chấm hết.

Bao nhiêu cố gắng phía trước đều đổ sông đổ biển.

Phượng Khê thì trái lại rất vui.

Đều tụ lại hết cũng tốt, như vậy… một lần quét sạch, đỡ mất thời gian.

Lúc này, sáu vị đạo sư đang chăm chú đánh giá Phượng Khê.

Nha đầu này cười tươi như hoa, ai ngờ trong bụng toàn mưu hèn kế bẩn!

Nhưng mà, âm mưu dù có thâm thế nào… gặp phải thực lực tuyệt đối thì cũng vô dụng.

Phượng Khê bật cười khúc khích.

“Này hai vị đạo sư, mặt mũi các ngài sao đỏ rực vậy, chẳng lẽ trúng độc của xích phách trùng rồi?

Ai da, chuyện này cũng trách ta… nếu không phải ta phái người giả mạo các ngài đi chọc tổ xích phách trùng, chắc các ngài đã không bị vây công.

Xin lỗi nha~”

Hai vị đạo sư vốn còn tưởng mình quá đen đủi, giờ nghe xong thiếu chút nữa tức hộc máu!

Thì ra là nha đầu này giở trò!?

Bọn họ giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn tát c.h.ế.t Phượng Khê tại chỗ!

Phượng Khê lại chắp tay nói:

“Các ngài chắc là rất ghét ta phải không? Hay là thế này đi, đánh hỗn chiến thì phiền lắm.

Chi bằng cược một ván, ta một mình đấu với hai người các ngài.

Nếu ta thua, lớp Hoàng Tự chúng ta nhận thua, tự động rút khỏi kỳ khảo hạch.

Còn nếu ta thắng, sáu vị liền tránh ra cho bọn ta đi tiếp.

Sao hả?”

Hai vị đạo sư nghe xong thì sững người vài giây rồi bật cười ha hả.

Tiểu nha đầu Phượng Khê này đúng là không biết trời cao đất dày!

Một mình nàng mà đòi khiêu chiến hai người bọn họ?

Ngươi là Luyện Khí tầng một, chứ đâu phải Hóa Thần tầng một!

Một trong hai vị – Lưu đạo sư – lên tiếng:

“Không cần đến hai người, chỉ cần ngươi thắng được ta, chúng ta sẽ nhường đường.”

Phượng Khê tặc lưỡi:

“Chỉ mình ngươi? Ngươi yếu vậy, chắc chắn không đỡ nổi ta đâu nha~ Ngươi chắc chắn muốn đơn đả độc đấu với ta chứ?

Nếu ta thắng ngươi, đừng có mà lật lọng đó nha~”

Lưu đạo sư suýt nữa bị nàng chọc cho tức nghẹt thở!

“Đương nhiên sẽ không! Lắm lời quá, mau ra tay đi!”

Ngoài truyền ảnh thạch, viện trưởng Độc Cô đột nhiên thấy trong lòng lờ mờ dâng lên một cảm giác bất an…

Tuy nói Phượng Khê chỉ mới Luyện Khí tầng một, nhưng trái tim già nua của ông vẫn cảm thấy… hình như Lưu đạo sư sắp xui xẻo!?

Nếu hắn thua… năm người còn lại chỉ có thể thả người đi tiếp!

Bên trong thạch lâm, Phượng Khê vặn vẹo cổ tay, “hô hô ha ha” luyện bộ kiếm pháp của mình.

Một bên múa còn một bên tự khen:

“Nhìn chiêu này nè, kiếm pháp có phải bá đạo không?”

“Ta đúng là thiên tài kiếm thuật số một của Nhân tộc!”

“Đừng nói ngươi là Nguyên Anh sơ kỳ, cho dù ngươi là Hóa Thần, ta cũng có thể cho ngươi ăn một kiếm lạnh thấu tim!”

……

Lưu đạo sư bên này khóe miệng giật giật.

Rõ ràng là đang giả vờ mạnh miệng để tự tạo khí thế cho bản thân thôi.

Hắn quay sang năm người còn lại:

“Chờ chút, không quá ba chiêu, ta sẽ bắt sống nha đầu cuồng vọng này cho xem!”

Loading...