Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 191

Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:46:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

191. Phượng Khê quả thực là ch.ó trong loài ch.ó, đứng đầu bọn ch.ó

Phượng Khê cũng vừa từ miệng Tân Mộc nghe ngóng được tình hình ở lối vào phía Bắc, trong lòng lập tức lại thầm chửi Thiên Khư Thư Viện một trận te tua:

“Không biết xấu hổ đến vậy là cùng!”

Vì muốn dìm nàng xuống thật sâu mà đúng là không từ thủ đoạn nào luôn!

Bốn người nhóm Hải trưởng lão cũng nghĩ y hệt. Nếu không phải nơi này là địa bàn của Thiên Khư Thư Viện, có khi các ông đã nhảy bổ ra chửi Độc Cô viện trưởng lòi bản mặt luôn rồi!

"Tưởng bở làm viện trưởng cho người ta nể à? Cái mặt mũi ấy chắc vứt xó từ kiếp trước rồi!"

Hải trưởng lão cười khẩy, chọc ngoáy:

“Các ngươi đúng là tốn công tốn sức ghê ha!

Ta hỏi thiệt một câu – mấy đạo sư phụ trách kiểm tra kia, có phải cũng được mớm lời trước rồi không đấy?”

“Dĩ nhiên là không!”

Độc Cô trưởng lão cũng biết mình đuối lý, nhưng nghe vậy vẫn thấy như bị tát vô mặt.

"Tuy tụi ta có sửa quy tắc thi... nhưng sửa có kỳ hạn đàng hoàng nha!"

Hải trưởng lão nghe vậy mới hơi bớt tức.

Thầy đã chiếm cả đống lợi thế, mà còn được mật báo nữa thì tụi nhỏ như Phượng Khê có nước xách dép chạy về!

Nghỉ ngơi một chút, cả nhóm Phượng Khê tiếp tục lên đường, hướng tới Thạch Lâm Thiên Khư.

Hai canh giờ sau, cả bọn đã đến nơi.

Trước mắt là vách đá sừng sững, mây mù quấn quanh. Hình Vu nhìn xong chỉ muốn nhổ nước bọt:

“Mặt dày quá thể!”

Học sinh lớp Hoàng Tự thì thầm:

“Chuẩn, quá mặt dày luôn!”

Ai nấy đều rầu rĩ, mặt mày cau có.

Chắc chắn trên vách núi kia có đạo sư mai phục, bọn họ mà leo lên là một đứa dính một đòn ngay!

Làm sao bây giờ?

Phượng Khê thì lại lặng lẽ đi tới gần huyền nhai, ngửa cổ nhìn mãi.

Tân Mộc thấy thế, thắc mắc:

“Lớp trưởng ơi, trên đó mây che mù mịt, có thấy gì đâu? Nhìn gì vậy?”

Phượng Khê không trả lời, chỉ hỏi lại:

“Sao trên vách đá lại nhiều lỗ thủng thế nhỉ?”

Tân Mộc đáp ngay:

“Không chỉ trên đó đâu, trong thạch lâm cũng thế. Là do xích phách trùng tiết ra chất lỏng ăn mòn đấy.

Những tảng đá lổn nhổn trong rừng cũng là do lũ trùng đó gặm dần mà thành.

Bọn này ngoài khả năng ăn mòn, còn có thể tấn công thần thức.

Tuy không thông minh, lại chẳng mạnh gì cho cam, nên thường không chủ động cắn người.

Nhưng mà! Đã bị nó ghi thù rồi thì nó đuổi đến cùng trời cuối đất luôn đó!”

Phượng Khê nghe xong, mắt sáng rỡ như vớ được kho báu.

“Trong nhóm mình, ai biết may đồ không?”

Tân Mộc ngẩn người:

"Hả?? May đồ?"

Ý gì vậy trời?

Dù ngơ ngác, hắn vẫn đáp thật:

“Có vài người biết, tay nghề cũng tàm tạm.”

Phượng Khê cười tươi như hoa:

“Vậy thì mau lôi vải dệt ra, may vài bộ đồng phục đạo sư đi!

Rồi chúng ta mặc đồ giả đạo sư, chạy vô chọc tức mấy con xích phách trùng.

Chọc xong là chạy!

Bọn nó mà không cào được chúng ta, chắc tức đến thổ huyết mà trèo lên vách đá kiếm đạo sư tính sổ cho xem!

Lúc đó thì mấy ông đạo sư chỉ có nước ôm cây mà chờ chết!””

Tân Mộc: “……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-191.html.]

Tại sao mỗi lần gặp chuyện, ngươi luôn có thể nghĩ ra mấy trò không giống người vậy hả?

Ta mà có cái đầu như ngươi, thì giờ đã ngồi vô lớp Thiên Tự từ kiếp trước rồi!”

Cả nhóm liền bắt tay vào “dệt đồ”.

Cũng không khó lắm, miễn sao màu vải giống nhau là được, chất liệu kệ nó.

Chưa đầy nửa canh giờ sau, sáu bộ đồng phục đạo sư “hàng nhái cao cấp” đã hoàn thành.

Phượng Khê cho cả nhóm lùi xa, chọn ra sáu Trúc Cơ trung kỳ, càng “dị” càng tốt, lên đường đi dụ trùng!

Nếu không phải vì nàng thấp bé, thì đã xung phong rồi!

Dù gì gây thù chuốc oán vốn là sở trường của nàng mà!

Dưới sự chỉ đạo của nàng, sáu người kia diễn như thật, còn xịt thêm một tí hương liệu “lẫn lộn hơi thở” để thu hút hơn.

Hương liệu không phải đan dược, nên không tính là vi phạm quy tắc.

Chẳng bao lâu, sáu người hớt hải chạy về, đuổi theo sau là cả bầy xích phách trùng sát khí đằng đằng.

Phải chạy đến mười dặm mới thoát được!

Đủ để thấy lũ xích phách trùng thù vặt đến mức nào!

Phượng Khê bảo cả nhóm cởi đồ đạo sư giả ra, dùng thanh khiết thuật rửa sạch mùi, rồi mới quay lại chân huyền nhai.

Cùng lúc đó, trên vách đá, hai đạo sư vẫn đang lẩm bẩm:

“Phượng Khê lần này lên đời hơi bị nhiều ha, lần này để nó nếm mùi ngậm bồ hòn cho biết mặt!

Chui lên phát là bọn ta tóm gọn, khỏi chạy!”

“Thật ra, cho dù không chực sẵn ở đây, mấy đứa đó cũng đâu sống sót nổi.

Phượng Khê chỉ giỏi bày trò mèo, chứ có gì ghê gớm.

Đám học sinh lớp Hoàng Tự thì tu vi đều đều, không đáng để tâm.”

“Ừ, chắc giờ tụi nó sắp mò tới rồi. Chờ xíu nữa là xong việc thôi.”

……

Hai người còn đang thủ thỉ, thì một đạo sư chợt thấy mấy con xích phách trùng bò tới.

Hắn chẳng thèm để ý.

Ở đây thì xích phách trùng như... ch.ó hoang đầu ngõ, thấy hoài, có gì lạ đâu!

Huống chi chúng nó yếu xìu, hiền như bụt, đâu tự dưng tấn công ai?

Nhưng mà, chẳng mấy chốc, càng ngày càng nhiều trùng kéo tới!

Ban đầu họ còn tưởng lũ trùng chuyển nhà.

Nhưng số lượng tăng vọt một cách khó hiểu khiến hai đạo sư bắt đầu thấy… có điềm.

Rồi cái điềm đó vả thẳng mặt họ luôn.

Lũ xích phách trùng… đồng loạt lao lên cắn người!

Dù tụi nó ngốc, vẫn đủ khôn để nhận ra:

Hai cái ông mặc đồng phục đạo sư kia chính là mấy đứa ban nãy giỡn mặt chúng nó!

Mặc giống nhau, ngồi rình một chỗ?

Không phải đồng bọn thì là gì?!

Cắn c.h.ế.t chúng nó!”

Hai đạo sư ngớ người:

"Ủa? Chúng ta có làm gì đâu trời?! Sao tự dưng bị xử?"

Tuy xích phách trùng yếu, nhưng đông như kiến, lại có m.áu thù lâu, đ.â.m ra bọn họ chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy vô rừng, chẳng còn hơi sức đâu mà lo tụi Phượng Khê!

Ngoài rìa thạch lâm, trong truyền ảnh thạch, Độc Cô viện trưởng tức đến bóp nát luôn cái chén trà trong tay!

Hải trưởng lão thì thong thả chêm thêm:

“Ơ kìa, Độc Cô viện trưởng, chén trà của thư viện chất lượng kém thế cơ à? Hay để ta bán cho một cái?”

Độc Cô viện trưởng: “……”

Bán cho ta cái chén?

Ngươi nghèo tới mức hóa rồ rồi chắc??

Mà nói thật, cái ván cờ hay ho bao nhiêu, cũng bị Phượng Khê một đòn đánh tan như mảnh sành!

Nha đầu đó… há chỉ là ch.ó?

Phải gọi là – ch.ó trong loài ch.ó, đứng đầu bọn ch.ó!

Loading...