Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:21:29
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
19. Chó cũng không chó bằng nàng
Tin Huyền Thiên Tông đào trúng mạch quặng linh thạch cực phẩm chẳng mấy chốc đã truyền khắp ba đại tông môn, rơi vào tai ai cũng như sét đánh ngang mày.
Nghe đâu, chưởng môn Hỗn Nguyên Tông – Bách Lý Mộ Trần tức đến mức ba ngày liền chẳng nuốt nổi cơm, nước cũng chỉ dám nhấp môi. Hai chưởng môn còn lại của hai phái kia thì tức đến nỗi suýt nữa phun cả linh trà đang uống dở, chỉ hận không thể lập tức mang quân đi đào ké một xẻng.
Nhưng mà tin tức này nghe xong lại khiến người ta hụt hẫng—mạch quặng kia vốn chỉ là quặng cộng sinh, lại từng bị Huyết Thiên Tuyệt xài hao không ít, giờ chỉ còn vỏn vẹn mấy vạn viên linh thạch cực phẩm.
Tính ra, quy đổi thành hạ phẩm linh thạch thì cũng chỉ cỡ một trăm triệu viên—đối với các đại môn phái mà nói, cũng không đến nỗi đau ruột.
Mặc kệ người ta nghĩ sao, người Huyền Thiên Tông thì khỏi nói, cười toe toét từ trên xuống dưới, cảm giác như từ trên trời rơi xuống một núi tiền, ai nấy mặt mày sáng rỡ như được quạt mát giữa trời hè.
Trong cơn náo nhiệt ấy, cái tên Phượng Khê được truyền tụng khắp tông môn, chói lọi như ánh mặt trời giữa trưa tháng Sáu!
Từ vụ liều mình đánh lén Huyết Thiên Tuyệt, cho đến chuyện phát hiện manh mối mạch linh thạch cực phẩm—nàng một mình cân cả sóng gió, danh tiếng vút cao như diều gặp gió.
Nếu là người khác, chắc giờ đã ngạo nghễ như tiên giáng trần, bay vèo vèo trên trời không thèm hạ cánh.
Nhưng Phượng Khê thì khác—vẫn mỗi sáng dậy sớm bưng cơm cho sư phụ Tiêu Bách Đạo, gặp đồng môn thì cười duyên chào hỏi, dịu dàng lễ độ không chê vào đâu được.
Tông môn trên dưới, từ trưởng lão đến đệ tử, ai nấy đều gật gù tán thưởng. Có chăng khuyết điểm duy nhất chính là: tu vi nàng yếu như sợi mì trong tô canh nguội.
Không phải nàng lười tu luyện, mà là tu không được. Vấn đề ở đan điền. Đã hỏng.
Người ta nói, đan điền vỡ rồi thì như bình rượu thủng đáy, rót bao nhiêu cũng chảy sạch—chẳng những tu không thành, mà còn khó sống quá vài năm.
Tiêu Bách Đạo vì chuyện này mà lo đến bạc cả tóc, lòng như lửa đốt, nhiều lần nhịn không được liền dặn dò nàng:
"Đồ nhi à, sau này ngàn vạn lần đừng có liều mình sử dụng pháp quyết nữa! Lần này là vận may mới qua được, lỡ như đan điền nứt ra thêm lần nữa, e là không còn đường sống đâu..."
Phượng Khê gật đầu như gà mổ thóc, ngoan ngoãn nhận lỗi, rồi chớp chớp mắt, nói:
"Sư phụ, không biết có phải do ăn Tử Kiều Linh Lung quả không... mà con... hình như mọc thêm một cái Hỏa linh căn."
Tiêu Bách Đạo: “……”
Nói hươu nói vượn!
Linh căn sinh ra là đã cố định, ai đời nửa đường lại mọc thêm cái mới?
Nhưng chưa kịp mắng, hắn liền thấy ngón tay Phượng Khê nhẹ nhàng giơ lên... một ngọn lửa nhỏ xinh hiện ra rõ mồn một!
Tiêu Bách Đạo: “……”
"Sư phụ, không chỉ mọc thêm Hỏa linh căn đâu, mà thương thế ở đan điền hình như cũng đỡ hơn rồi! Cái Tử Kiều Linh Lung quả kia đúng là thần dược!"
Kỳ thật, lần trước khi kiểm tra thương thế cho nàng, Tiêu Bách Đạo cũng cảm thấy có chỗ cải thiện, chỉ là ông không để tâm lắm.
Lúc này vừa nghe nàng nói, Tiêu Bách Đạo lập tức nghĩ ra một cách "giải thích chính thống":
"Đồ nhi, lúc con hôn mê, vi sư có đút cho con một viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan—đây là đan dược thiên phẩm, quý như vàng ròng.
Có lẽ là do viên đan này hiệu quả trùng hợp, giúp giảm nhẹ thương thế đan điền của con.
Còn vụ linh căn… có khi con vốn là tam linh căn, nhưng lúc nhập môn Hỗn Nguyên Tông đo lường bị sai.
Giống như Thẩm Chỉ Lan lúc đầu là Thủy Mộc song linh căn, sau lại kiểm tra lại thành cực phẩm Thủy linh căn."
Đáng tiếc, Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan là thứ hiếm có khó tìm, khi xưa Tiêu Bách Đạo cũng chỉ có một viên duy nhất do cơ duyên mà được.
Nếu có thêm vài viên, biết đâu thương thế đan điền của Phượng Khê đã khỏi hẳn rồi.
Phượng Khê nghe xong thì cười híp cả mắt, trong lòng âm thầm giơ ngón cái tự khen mình thông minh lanh lợi!
Có lý do "chính thống" như vậy, sau này nếu nàng hoàn toàn hồi phục, cũng không sợ ai nghi ngờ.
Quả là một tiểu cô nương cơ trí!
Ngày hôm đó, Phượng Khê ngồi đếm ngón tay, tính tới tính lui chỉ còn sáu ngày nữa là Thiên Lý Bí Cảnh mở ra. Đã đến lúc nàng đi xác nhận lại chuyện tọa kỵ.
Thế là, nàng dạo bước tới chuồng thú.
Ngay cả nó—Kim Mao Toan Nghê, cái con thú thần kinh không ổn định này—gần đây cũng nghe kể không ít về “quang huy sự tích” của nàng, nghe đến mức tai muốn mọc nấm, khen đến mức như thể nàng sắp hóa tiên bay lên trời vậy.
Quả thực, khen tới mức nàng sắp nở thành một đóa hoa luôn rồi!
Nó thầm nghĩ:
"Cả tông môn đều bị lừa rồi... chỉ có bản tọa là thanh tỉnh! Chỉ có ta biết rõ bản mặt thật của tiểu nha đầu này!"
Âm hiểm! Xảo trá! Không biết xấu hổ!
Phượng Khê khoanh tay nhỏ sau lưng, ngẩng cái mặt nhỏ xinh lên, nghiêm túc như đang ban chỉ dụ:
“Tiểu Kim, suy nghĩ thế nào rồi? Ngươi muốn theo ta đi lịch luyện, hay tiếp tục nằm phè phỡn làm một con thú thần thất nghiệp ăn hại?”
Kim Mao Toan Nghê: “……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-19.html.]
Ngươi mới là đồ ăn hại! Cả nhà ngươi đều là ăn hại!!
Phượng Khê ngáp dài một cái, ngữ khí chẳng khác nào nữ chủ tịch họp xong muốn đi ngủ trưa:
“Ta còn đang gấp về ngủ trưa đấy. Ngươi muốn đi thì mau lên tiếng cái coi!
Muốn đi thì gào vài tiếng, không muốn thì ngậm miệng lại.
Nghĩ thoáng chút đi, tu vi có tụt cũng chẳng sao, dù gì ngươi cũng là trấn phái thần thú của Huyền Thiên Tông. Cùng lắm ngươi thành thú cảnh, chứ cũng chẳng ai nỡ đem ngươi g.i.ế.c làm món lẩu linh thú đâu.
Chỉ có điều, để tận dụng hết giá trị còn sót lại, rất có thể bọn họ sẽ thuê ngươi ra ngoài cho Hỗn Nguyên Tông phối giống, hoặc kéo lông ngươi dệt vải, lâu lâu lại rút m.á.u luyện đan…”
Kim Mao Toan Nghê tức đến phát điên, ngửa mặt tru lên mấy tiếng "ngao ngao"!
Phượng Khê búng tay tách một cái, mặt tươi cười như hoa:
“Thế là ngươi đồng ý rồi nhé! Vậy coi như quyết định xong. Ta đi báo với sư phụ một tiếng, sau này ngươi chính là tọa kỵ riêng của ta!”
Nói xong nàng chạy vèo một cái, nhanh như chớp, nhanh hơn cả thỏ gặp bầy sói.
Kim Mao Toan Nghê: “……”
Ta không có đồng ý mà!!
Ta tru mồm tru miệng là đang thể hiện sự phẫn nộ, không phải đồng thuận!!
…Nhưng mà nghĩ lại, nha đầu này miệng tiện thật, nhưng không chừng lại có công pháp nghịch thiên nào đó. Theo nàng ra ngoài dạo một vòng cũng không tệ.
Với lại, nó cũng đã quá lâu rồi chưa rời khỏi cái chuồng thú ẩm mốc này. Coi như đổi gió tí vậy.
Lúc này, Phượng Khê đã tìm đến Tiêu Bách Đạo.
“Sư phụ ơi~ trấn phái thần thú đồng ý cho con cưỡi đi Thiên Lý bí cảnh rồi ạ.”
Khụ khụ! Khụ khụ!
Tiêu Bách Đạo suýt nữa bị ngụm trà sặc chết!
“Con vừa nói cái gì cơ?”
Phượng Khê giả bộ vô tội, giọng ngọt như mía lùi:
“Sư phụ cũng biết mà, con với trấn phái thần thú tình cảm cũng không tồi. Nó nghe nói đường tới Thiên Lý bí cảnh xa lắm, sợ con thân thể yếu không chịu nổi, nên chủ động đề nghị chở con đi ạ.
Con còn chưa dám nhận lời, định đến xin sư phụ chỉ thị đây~”
Tiêu Bách Đạo: “……”
Nàng nói cái con thần thú trấn phái mà sống lì trong chuồng thú mười mấy năm đó? Nó chủ động bảo sẽ chở nàng đi?
Ta không tin!
Vì vậy, ông dẫn theo Phượng Khê đến thẳng chuồng thú.
Kim Mao Toan Nghê vừa thấy bóng dáng Tiêu Bách Đạo, ánh mắt liền có chút chột dạ… Dù gì chuyện này nghe cũng… mất mặt thiệt.
Nhưng mà, đối mặt với câu hỏi dồn ép của Tiêu Bách Đạo, nó vẫn cắn răng mà… gật đầu thừa nhận.
Hơn nữa, dưới ánh mắt ra hiệu của Phượng Khê, nó còn làm bộ lồng lộn hét lên, như thể đang tuyên bố:
"Nếu không cho ta chở nha đầu này đi, ta sẽ tuyệt thực đến chết!"
Tuy nhiên, Tiêu Bách Đạo nghe không hiểu tiếng "ngao ngao", may mà có Mộc trưởng lão ở bên phiên dịch lại.
Kết quả là suốt quá trình, Mộc trưởng lão mặt y như bị sét đánh, há hốc mồm không khép lại nổi.
Lão thậm chí còn âm thầm nghi ngờ: “Không lẽ Kim Mao Toan Nghê bị ai đó đoạt xác? Chẳng hạn như… một con ch.ó ghẻ nào đó?”
Tiêu Bách Đạo đành phải mở cuộc họp khẩn cấp với các trưởng lão.
Nếu là hồi Phượng Khê mới nhập môn, chắc chắn toàn bộ sẽ phản đối kịch liệt.
Nhưng bây giờ, danh tiếng nàng đã lên tới đỉnh núi Huyền Thiên, mọi người đều yêu quý nàng đến độ muốn dựng tượng.
Có dũng, có mưu, có mặt mũi, có khí chất, quan trọng nhất là biết kiếm tiền!
Đợt trước phát hiện mỏ linh thạch, tông môn định thưởng cho nàng, nàng còn ba lần bốn lượt từ chối, cuối cùng mới chịu nhận lấy một chút.
Một đệ tử tốt như vậy, cưỡi thần thú trấn phái ra ngoài cũng đáng lắm chứ!
Hơn nữa, nếu không đồng ý, con thần thú sống lì kia biết đâu lại lăn ra ăn vạ thật, vậy còn phiền hơn.
Thực ra trong lòng mấy người họ nghĩ, Kim Mao Toan Nghê chắc là muốn ra ngoài hít thở không khí, còn Phượng Khê thì bị nó lợi dụng làm cái cớ.
Kim Mao Toan Nghê mà biết họ nghĩ thế, chắc chắn sẽ phun cả mồm nước miếng lên mặt từng người!
Ngu ngốc! Một đám nhân loại ngu ngốc!
Các ngươi bị Phượng Khê – cái lão lục cấp tâm cơ này lừa đến xoay vòng vòng rồi!
Chó cũng không chó bằng nàng đâu!!