Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1836

Cập nhật lúc: 2025-08-02 03:38:09
Lượt xem: 240

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1836. Người Tốt Thiên Khuyết

 

Phượng Khê cảm thán khoác một chiếc áo choàng. Không lý do nào khác, chiếc mai rùa phía lưng vẫn rơi xuống! Nếu để khác thấy, họ sẽ tưởng nàng là rùa thành tinh mất. Vết m/áu mặt và thì , Huyền Không Thành rơi xuống, một tu sĩ Hợp Thể như nàng thương một chút là chuyện bình thường, thương mới là bất thường.

Nàng rời ngay, mà định chờ mai rùa rơi xuống mới . Đứng cũng chẳng ý nghĩa gì, là... đào báu vật ! Xung quanh là đống đổ nát, thứ gì đó giá trị.

Huyết Phệ Hoàn Phượng Khê đang lục lọi trong đống đổ nát thì thấy cạn lời:

 "Con nghèo đến mức chỉ còn mỗi tiền, mà còn quan tâm đến mấy thứ vặt vãnh ?"

"Gia gia, đúng . Tiết kiệm, lo toan cho gia đình là truyền thống của Huyết gia chúng , bất cứ lúc nào cũng quên!"

 

Huyết Phệ Hoàn Phượng Khê "Huyết gia", lập tức vui vẻ mặt! 

", đúng, chân muỗi cũng là thịt, nếu nhục , nhất định sẽ giúp con cùng tìm báu vật!"

Liễu thống soái: "..."

Phượng Khê vung cuốc mỏ chim lật tung một hồi, tìm ba cái ấm méo miệng, hai cái ghế gãy chân, và một cái chậu rửa mặt dập!

Lúc , mai rùa rơi xuống. Phượng Khê cất mai rùa , khoác áo choàng chạy về phía Nam. Sở dĩ nàng chạy về phía Nam, là vì tiệm thuốc của Thiên Diễn Đạo Tông ở Nam thành.

 

Trên đường chạy, Phượng Khê cũng rảnh rỗi. Nàng thấy tu sĩ nào cần giúp, nàng đều dừng để giúp đỡ. Bất kể giúp , dù nàng cũng là hăng hái nhất, cộng thêm chiếc áo choàng màu đỏ tươi mà nàng đang khoác, đều ấn tượng sâu sắc về nàng!

Huyết Phệ Hoàn với Liễu thống soái: "Thấy , con nha đầu đó giả vờ ! Không lo tu luyện, cả ngày chỉ mua chuộc lòng !"

Liễu thống soái : "Nàng chỉ để mua chuộc lòng , chủ yếu là để nhiều ấn tượng về nàng, rũ bỏ nghi ngờ về việc nàng là thủ phạm. Nàng càng phô trương thì càng giảm bớt nghi ngờ của khác."

 

Huyết Phệ Hoàn: "... Cái còn cần ngươi ?! Ta sớm , chỉ là thử ngươi thôi."

Liễu thống soái: "..." 

Ngươi vui là .

Phượng Khê đang giúp đỡ khác thì Quân Văn chạy tới.

"Muội ! May mà , cứ tưởng kẹt c/hết trong mật thất của Bảo Trân Trai ! Tên Tôn chưởng quỹ của Bảo Trân Trai đúng là , bảo mau mở mật thất thả , nhưng ngất xỉu, cứ tưởng , hu hu, may mà !"

Phượng Khê trong lòng thầm , đúng là ngũ sư khác, cần thoại, cũng nên gì. Nàng cũng lộ vẻ mặt xúc động:

 "Ca, . Vừa nãy một trận đất rung núi chuyển, khi tỉnh dậy ở trong đống đổ nát phía . Chắc là do lực xung kích cực lớn hất bay ! Muội đang vội cứu , quên báo bình an cho ! Huynh đến đúng lúc , mau giúp cứu !"

 

Quân Văn cũng vội vàng theo cứu , hai sư một diễn xuất còn giỏi hơn ! Bất kể tốn sức bao nhiêu, mồ hôi mặt tuyệt đối là nhiều nhất!

Hai tên gần như tự cảm động với bản ! Cả hai đều dán bốn chữ lớn lên trán... "Người Thiên Khuyết"!   =)))

Phượng Khê tranh thủ gửi tin nhắn cho Địch tông chủ, một mặt để báo bình an, mặt khác để ông dẫn dắt của Thiên Diễn Đạo Tông ngoài giúp đỡ khác.

Địch tông chủ nhận tin nhắn: "..." 

Thánh nữ bảo gì thì cái đó thôi!

Tình thương của Phượng Khê và Quân Văn từ bắc thành lan đến tận tây thành. Khi ngang qua Bảo Trân Trai, Phượng Khê thấy Tôn chưởng quỹ đang bất tỉnh. Đầu sưng vù như đầu heo, cổ còn vết bầm, thêm cặp mắt thâm quầng như Thực Thiết Thú, đ/ánh .

 

Phượng Khê đoán chắc là Quân Văn đ/ánh. Thực tế, là Quân Văn và Tiết Vũ liên thủ đ/ánh.

Trong khoảnh khắc rơi xuống, Quân Văn kích hoạt linh khí phòng ngự, dốc sức thêm tấm chắn linh lực cho bản , còn tiện tay nhét miệng mấy viên đan dược! Vì , hề thương, ngay cả một sợi tóc cũng , còn tiện tay kéo Tiết Vũ suýt xà nhà bay tới đ/ập trúng một cái.

Quân Văn cảm thấy việc Huyền Không Thành rơi xuống đến chín mươi chín phần trăm là liên quan đến tiểu sư .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1836.html.]

Nếu hỏi vì ? Chẳng qua chỉ là trực giác mà thôi!

 

Chỉ tiểu sư bi/ến th/ái đó mới thể gây động tĩnh lớn như ! Phản ứng đầu tiên của giúp Phượng Khê rũ bỏ nghi ngờ, nên tiếp đất đ/ấm mắt của tên Tôn chưởng quỹ đang ngã sấp mặt một cái!

Tiết Vũ theo bản năng cũng đ/ấm theo một cái! Tôn chưởng quỹ lập tức tận hưởng vẻ đối xứng!   =)))

Quân Văn b/óp c/ổ Tôn chưởng quỹ, hai mắt đỏ ngầu gào thét: "Muội của ? Có vẫn còn nhốt trong mật thất ?"

"Nói! Ngươi !"

"Mau thả của khỏi mật thất, nếu giế/t ngươi!"

 

Tôn chưởng quỹ "ặc" một tiếng, b/óp c/ổ đến ngất lịm. Tiết Vũ thấy , vội vàng kéo Quân Văn .

Quả nhiên tình sâu đậm, Liễu Trì vì lo lắng cho sự an nguy của Liễu Yểu Điệu mà phát đ/iên ! Ngươi tiên buông cổ chứ!

Hắn , Quân Văn cố ý b/óp c/ổ Tôn chưởng quỹ đến ngất. Hắn ngất thì thể kịp thời kiểm tra tình hình mật thất bảy, đến lúc đó Phượng Khê gì cũng .

Quân Văn cố tình kéo dài thời gian một lúc, đó mới đ/ánh thức Tôn chưởng quỹ, bắt mau chóng mở mật thất bảy.

 

Tôn chưởng quỹ bận rộn một hồi, tròn mắt ngây ! Mật thất bảy phá hủy khi Huyền Không Thành rơi xuống.

Quân Văn tiếp tục đ/ấm một trận, nếu Tiết Vũ cản , chắc đ/ánh ch/ết .

Quân Văn la hét, bới trong đống đổ nát:

"Muội , ! Nếu ch/ết, ca ca cũng sống nữa!"

"Chúng từ nhỏ nương tựa , nỡ lòng nào bỏ ca?"

 

Trong lòng Tiết Vũ cũng dễ chịu gì, cùng Quân Văn tìm kiếm. Bới nửa ngày, vẫn thấy bóng dáng Phượng Khê.

Quân Văn dậy :

 "Tiết sư , báo tin cho sư phụ và Lữ đại sư, bảo họ cùng giúp tìm. Ta tin Yểu Điệu chắc chắn còn sống! Lực xung kích của Huyền Không Thành rơi xuống lớn, thêm mật thất cũng trận pháp, Yểu Điệu rơi xuống chỗ khác. Ta sẽ những nơi khác tìm!"

Quân Văn , đợi Tiết Vũ đồng ý vội vã bỏ .

 

Tiết Vũ lắc đầu. Xem quan tâm quá hóa quẫn trí, Liễu Trì giờ cũng tỉnh táo nữa . Báo tin thì cũng cần , trực tiếp truyền tin là mà?!

Tuy nhiên, cũng lo lắng cho tình hình của Lữ đại sư và những khác, nên cũng ba chân bốn cẳng tìm Lữ đại sư...

Phượng Khê và Quân Văn , cứu Tôn chưởng quỹ tỉnh .

Tôn chưởng quỹ thấy Phượng Khê, lập tức chửi rủa Quân Văn: 

"Muội ngươi vẫn bình an vô sự đó ? Ngươi dựa cái gì mà đ/ánh nông nỗi ? Đền tiền! Mau đền tiền! Nếu sẽ tha cho các ngươi!"

 

Quân Văn và Phượng Khê hết lời xin , nhưng Tôn chưởng quỹ vẫn buông tha, rõ ràng là t/ống ti/ền một phen.

lúc , Lữ đại sư đến! Khi Tiết Vũ Phượng Khê rõ tung tích, ông suýt nữa thì tắc thở! Đồ bảo bối khó khăn lắm mới nhận cứ thế mà đứt gánh ? Đây chẳng lấy mạng già của ông ?!

May mắn , khi Quân Văn tìm thấy Phượng Khê gửi tin nhắn cho Tiết Vũ, Lữ đại sư mới thở phào nhẹ nhõm. vẫn yên tâm, liền tìm đến đây.

Lữ đại sư thấy đồ bảo bối của chỉ mặt mắng mỏ, liền vung tay, Tôn chưởng quỹ lập tức vì trúng đ/ộc mà lăn lộn đất, kêu gào thảm thiết! Ông mặt đầy vẻ giận hờn, :

"Yểu Điệu, con cái gì cũng , chỉ là quá mềm lòng!"

 

Loading...