Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 181

Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:36:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

181. Phượng Khê lần này, nguyên lai chẳng phải vì khảo hạch mà đến.

Viện trưởng Độc Cô hoàn toàn choáng váng!

Chia cho ngươi một nửa số quả Niết Bàn đã là quá đáng lắm rồi, vậy mà còn dám khiêng cả gốc Lôi Kích Mộc đi?!

Ngươi còn biết xấu hổ không đấy?!

Nếu có thể quay ngược thời gian, chắc chắn lúc vừa thấy điềm xấu, hắn đã phải lập thêm một quy định — cấm tuyệt đối chặt cây!

Không chỉ hắn, ngay cả bốn vị Hải trưởng lão cũng không ngờ Phượng Khê lại dám làm ra chuyện như vậy!

Đúng là quá ác độc mà!

Người ta thì vặt lông nhạn qua đường, còn nàng đây thì đào sạch cả đất luôn!

Hải Trưởng lão ho khan một tiếng:

“Chuyện này, Tiểu Khê làm việc vẫn còn chừng mực lắm.

Chính như câu ‘vờn cá mà không cương, b.ắ.n chim không g.i.ế.c ổ’, nàng chỉ chặt gốc cây thôi, chứ đâu có đào cả rễ, không bao lâu sau, gốc đó sẽ lại mọc thành đại thụ che trời!”

Viện trưởng Độc Cô: “……”

Ý ngươi là ta còn phải cảm ơn nàng nương tay à?!

Đừng tưởng ta không biết nàng vì sao không đào luôn gốc: bởi vì Lôi Kích Mộc chỉ sống được ở Khư giới, đào ra cũng chết, nên nàng mới không đào đấy!

Nếu đào được mà còn sống, nàng đã hốt luôn từ lâu rồi!

Lúc này, Cổ trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông cười ha ha:

“Viện trưởng Độc Cô à, tuy Tiểu Khê hơi nghịch ngợm, nhưng cũng nhờ nàng mà các người tìm ra được cách hái quả Niết Bàn an toàn.

Về sau không cần liều mạng hứng sét nữa.

Coi như gốc Lôi Kích Mộc kia là trả thù lao cho nàng lấy!"

Hồng Trưởng lão của Ngự Thú Môn cũng gật đầu:

“Đúng đó, đây là phương pháp quý giá mà có tiền cũng không mua được, mạng người là vô giá!

Nói khó nghe, lần này các người còn chiếm được lợi to ấy chứ!"

Kim Trưởng lão của Vạn Kiếm Tông cũng hùa theo:

“Chỉ chặt có một cây Lôi Kích Mộc thôi mà, dù có chặt trăm cây, các người cũng chẳng thiệt hại gì.

Viện trưởng Độc Cô, ngươi sẽ không tính thêm quy tắc giữa chừng chứ? Đổi luật xoành xoạch không phải thói quen tốt đâu nha!”

Viện trưởng Độc Cô: “……”

Trước đây hắn cũng từng giao thiệp với Nhân tộc, lúc đó còn thấy ổn mà, sao giờ bọn họ ai nấy đều mặt dày vô đối thế này?!

Chẳng lẽ Nhân tộc đã biến dị rồi?!

Ban đầu hắn thật sự muốn lập thêm quy tắc — cấm chặt cây!

Nhưng bị các trưởng lão kia chèn ép thế này, hắn cũng đành ngậm đắng nuốt cay, nhìn Phượng Khê tiếp tục "làm bậy".

Lúc này, Phượng Khê đã tìm thấy cây Lôi Kích Mộc thứ hai.

Có kinh nghiệm rồi, lần này không cần nàng chỉ huy, mọi người cũng biết tự động phối hợp.

Khoảng cách giữa hai cây khá xa, nên cây số 2 đâu biết cây số 1 đã bị “xử” thế nào.

Nó chỉ thấy nhóm Phượng Khê lôi ra dây sắt đen, còn cười thầm bọn họ ngớ ngẩn.

Rất nhanh, nó cười không nổi nữa.

Thì ra kẻ buồn cười là chính mình!

Nhận được ánh mắt ra hiệu của Phượng Khê, Quân Văn chuẩn bị ra tay chặt cây, nhưng lại bị Hình Vu giành trước:

“Tiểu sư muội, để ta! Ta nhất định sẽ giúp cây cối phục hồi tốt!"

Quân Văn trợn trắng mắt: Ngươi nịnh nọt cũng vô ích thôi!

Có ta là sư huynh chính tông ở đây, đời này ngươi mãi chỉ là đồ sư huynh rơi rớt thôi!

Nhóm người Tân Mộc cùng lớp Hoàng Tự thì đã sớm c.h.ế.t lặng.

Cái này Phượng Khê rõ ràng không phải tới khảo hạch!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-181.html.]

Nàng tới buôn bán thì có!

Đầu tiên thì lấy một tảng Mộng Ly thạch to đùng, giờ lại hạ hai cây Lôi Kích Mộc — nhìn thế nào cũng thấy Khư giới Thiên Khư Thư Viện của chúng ta như cái… kho bạc vô chủ vậy?!

Nhưng cũng chẳng sao.

Quan trọng là, bọn họ đã hái được rất nhiều quả Niết Bàn.

Cứ đà này, lần khảo hạch này chắc chắn lại về nhất!

Nghĩ tới đây, mấy người cũng chạy tới giúp Hình Vu chặt cây.

Đều là bạn học cả, đương nhiên phải giúp nhau rồi!

Viện trưởng Độc Cô và các đạo sư tức đến nghẹt thở.

Các ngươi đứng về phe nào thế hả? Sao khuỷu tay lại quay ra ngoài như vậy?!

Phượng Khê thì vẫn chưa tính toán được một gian phòng cần bao nhiêu gỗ, thế là cứ tiếp tục đi tìm cây Lôi Kích Mộc thứ ba…

Viện trưởng Độc Cô cảm thấy tim mình đau nhói.

May mà khảo hạch chỉ kéo dài năm canh giờ, nếu không, e rằng Phượng Khê sẽ chặt sạch cả đám Lôi Kích Mộc ở đây!

Khi chỉ còn nửa canh giờ nữa khảo hạch kết thúc, Phượng Khê đã chặt được tám cây.

Nàng chuẩn bị cho Quân Văn đi chặt cây thứ chín, thì ánh trăng trên trời đột nhiên bị mây đen che phủ.

Mọi người cũng không để ý, vì chuyện đó cũng bình thường.

Chỉ có Phượng Khê cảm thấy da đầu tê rần.

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, hỏi Tân Mộc:

“Này, chu kỳ sét đánh ở Khư giới là bao lâu? Có tiền lệ nửa năm một lần không?”

Tân Mộc đáp:

“Thường thì ba đến năm năm, thỉnh thoảng bảy tám năm mới đánh một lần, ngắn nhất cũng phải ba năm.”

Phượng Khê thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn bất an, bèn bảo Quân Văn:

“Khoan chặt đã, để muội trò chuyện với nó.”

Quân Văn: “……”

Những người khác: “……”

Ngươi trò chuyện… với cây Lôi Kích Mộc á?

Ngươi tính nói gì?

An ủi nó vì đã c.h.é.m tám anh em của nó? Hay chuẩn bị tạo cho nó kiểu dáng mới?!

Phượng Khê đi đến gần, cười tít mắt:

“Nãy giờ ta chỉ đùa thôi, ta đây là người lương thiện, chỉ hái quả ngươi đã là quá đáng rồi, sao nỡ chặt gốc của ngươi chứ?!”

Mọi người im lặng nhìn trời.

Ngươi nói mấy lời này mà lương tâm không đau à?!

Phượng Khê vẫn tiếp tục:

“Ta nghe nói ngươi thích bị sét đánh, vậy để bù đắp, ta giúp ngươi triệu hồi một tia sét nữa nhé?”

Lôi Kích Mộc: … Ngươi chắc chắn bị hoang tưởng rồi!

Ngươi á?

Triệu hồi thiên lôi?

Ngươi tưởng mình là Thiên Đạo à?!

Đúng lúc đó, một tia sét rạch ngang bầu trời, lao thẳng về phía Phượng Khê.

Tất nhiên, trong mắt người ngoài, đó là sét đánh vào cây Lôi Kích Mộc — vì Phượng Khê đang đứng ngay dưới tán cây.

Bất kể là cây hay người, tất cả đều sững sờ!

Phượng Khê vậy mà thật sự… triệu hồi được một tia thiên lôi!

Nàng còn là người không vậy?!

Loading...