Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1807
Cập nhật lúc: 2025-07-30 05:24:28
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1807. Ngươi đúng là giỏi vẽ bánh đó.
Lữ đại sư phiền kể xiết, nhưng dù lời lẽ khó đến , Lãnh đại sư và Hoắc đại sư vẫn cứ chai mặt chịu . Cuối cùng Lữ đại sư đành bó tay chịu trận! Các ngươi dạy thì cứ dạy , dù lợi là đồ của !
Vốn dĩ ở Tinh Diệu Môn hai ba tháng mới trở về Đan Các, ngờ hôm đó cả ba vị Lữ đại sư đều nhận truyền tin từ Các chủ Đan Các, yêu cầu họ lập tức trở về Đan Các để thương lượng việc quan trọng.
Với phận và địa vị của họ, ngày thường nếu chuyện lớn thì hiếm khi quấy rầy, nên cả ba dù nỡ nhưng vẫn rời khỏi Tinh Diệu Môn ngay trong đêm.
Trước khi , Lữ đại sư với Phượng Khê:
"Yểu Điệu, vi sư vốn định công bố tin tức thu con đồ bên ngoài, nhưng lão Lãnh và lão Hoắc cây cao gió lay, ở bên cạnh bảo vệ, sợ danh tiếng đồ của Cửu đỉnh luyện đan sư sẽ mang rắc rối cho con. Tuy bọn họ ý lành gì, nhưng cũng lý, chi bằng tạm thời đợi một chút, đợi con đến Đan Các, sẽ công bố tin tức và tổ chức cho con một nghi thức bái sư long trọng. Con thấy ?"
Phượng Khê tinh ranh mấy! Lý do Lữ đại sư chỉ là một phần, lão già chắc là sợ nàng đến Đan Các, nên dùng danh tiếng đồ để câu nàng!
Tuy nhiên, như cũng , nàng hiện tại càng thích hợp hành sự kín đáo, thế là ngoan ngoãn :
"Sư phụ, con lời !"
Lữ đại sư thấy tiểu đồ hiểu chuyện như , trong lòng vô cùng ấm áp, liền đưa cho Phượng Khê một tấm lệnh bài màu vàng.
"Đây là lệnh bài độc quyền của tử Cửu đỉnh luyện đan sư, nếu gặp tình huống khẩn cấp, con cứ lấy lệnh bài , tin rằng đối phương cũng dám gì con."
Phượng Khê nhận lấy xem, mặt lệnh bài màu vàng hai chữ Đan Các, mặt khắc tên nàng, chỉ là mặt dấu vết mài mòn?
Tiết Vũ một bên chu mỏ cao ngất! Có thể dấu vết mài mòn ?! Đó vốn là lệnh bài của mà! Sư phụ thiên vị cứ thế mà mài tên , bằng tên của tiểu sư . Hơn nữa, cái thứ cũng chính quy gì cả! Thôi kệ, mệt .
Lữ đại sư chẳng quan tâm chính quy chính quy, quan trọng là lúc cần thiết thể chống lưng cho tiểu đồ là .
Ông lấy một ngọc bài màu trắng đưa cho Phượng Khê:
"Vi sư phong ấn một luồng thần thức trong ngọc bài , nếu con gặp nguy hiểm tính mạng thì hãy kích hoạt nó, tuy vi sư dám chắc chắn thể biến nguy thành an, nhưng ít nhất thể giúp con tranh thủ thời gian bỏ trốn."
Trong lòng Phượng Khê ấm áp, thứ thần thức phân một luồng là mất một luồng, nếu đặt nàng đồ ở trong lòng, thể nào hy sinh như ?! Nàng tìm đủ lý do từ chối, Lữ đại sư trừng mắt :
"Con coi thường vi sư ? Thấy tu vi của vi sư quá yếu, thần thức phân cũng chẳng bản lĩnh gì nên ?"
Phượng Khê thấy ông , đành nhận lấy.
Lữ đại sư đưa cho Phượng Khê nhiều đan dược, trong đó còn ít... thuốc đ/ộc, bảo nàng thấy ai chướng mắt thì hạ đ/ộc một chút.
Phượng Khê híp mắt nhận lấy.
"Sư phụ, con bây giờ thứ gì quá giá trị, đợi con gom góp một chút, khi đến Đan Các sẽ tặng một món quà lớn!"
Tiết Vũ thầm nghĩ, ngươi đúng là giỏi vẽ bánh! Lữ đại sư vui đến tít mắt, đồ vật quan trọng, chỉ cần tiểu đồ tấm lòng hiếu thảo là .
Lãnh đại sư và Hoắc đại sư vốn cũng liên lạc tình cảm với Phượng Khê, nhưng Lữ đại sư đề phòng như đề phòng t/rộm, hai đành tìm cơ hội chuyện riêng với Phượng Khê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1807.html.]
Sau khi Lữ đại sư và những khác rời , Phượng Khê liền vội vàng giúp Mạc Thiên Khoát chế tạo Tinh Đồ. Khi nàng Tinh Đồ, nàng bảo Mạc Thiên Khoát ngoài. Mạc Thiên Khoát Phượng Khê thể một chuyện tiện để , nên cũng hỏi nhiều, dặn dò vài câu ngoài.
Phượng Khê theo ý tưởng của , lấy vài viên tinh diệu thạch, khi hấp thụ lực lượng thời gian bên trong, bắt đầu dùng đá thiên thạch ghép hình. Kết quả thất bại. Vấn đề ở nhỉ?
Nàng đang thắc mắc, thì Liễu thống soái :
"Có thể liên quan đến Tinh Đồ trong thức hải của con, con chỉ hấp thụ lực lượng thời gian , còn cho Tinh Đồ trong thức hải của con vận chuyển lên."
Phượng Khê hiểu: " con hấp thụ xong, Tinh Đồ động mà!"
"Chỉ động thôi thì , chắc vận hành trọn vẹn một vòng mới . Con nhớ xem, hai đều vận hành ít nhất một vòng ?"
Mắt Phượng Khê sáng lên, lấy tinh diệu thạch, quả nhiên thành công. Nàng học theo cách kết ấn của Mạc Thiên Khoát , Tinh Đồ tường lập tức hóa thành một quyển trục. Phượng Khê cuộn và đặt lên bàn bên cạnh. Bình thường thì việc là của Quân Văn, nhưng Phượng Khê nghĩ đến việc giờ tu vi quá thấp, nên để tu luyện trong phòng.
Quân Văn: Trong lòng khổ, gì.
Phượng Khê ngân nga khúc hát nhỏ, tiếp tục chế tạo Tinh Đồ... Rất nhanh, bàn chất đầy. Phượng Khê cảm thấy công việc nhàm chán mà còn tốn tinh diệu thạch, nàng thấy lỗ.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc sắp học Tinh Tính Chi Thuật từ Mạc Thiên Khoát, nàng hăng hái lên! Học Tinh Tính Chi Thuật, nàng chắc sẽ còn nổ mai rùa nữa. Đến lúc đó, chừng nàng thể như Cốc Lương trưởng lão , thấu hư ảo, ngược dòng quá khứ, tính toán hiện tại, về tương lai, thấu hiểu vạn vật và vạn pháp thế gian...
Nàng càng nghĩ càng thấy tuyệt vời, tốc độ chế tạo Tinh Đồ càng nhanh hơn!
Mạc Thiên Khoát ở trong sân thấy mấy canh giờ trôi qua mà trong phòng vẫn động tĩnh gì, chút lo lắng. Thế là, đến cửa hỏi:
"Yểu Điệu? Ta thể ?"
editor: bemeobosua
Phượng Khê vặn thành thêm một Tinh Đồ, liền nhanh chóng đến mở cửa. Mạc Thiên Khoát đang định hỏi tiến triển thế nào thì thấy bàn chất đầy những cuộn Tinh Đồ...
Hắn lắc đầu, thể tin đến gần, cầm một cuộn Tinh Đồ lên, mở . Rồi cầm một cuộn khác mở ...
Phượng Khê thấy mắt Mạc Thiên Khoát sáng lên!
Phượng Khê: "..."
Kỳ tích y học xuất hiện ư?
Thực , kể từ lão già béo chỉ cái gọi là Tâm Mục Thông Huyền là trò , Mạc Thiên Khoát bắt đầu xử lý việc phục hồi thị lực . Đối với tu sĩ, khiếm khuyết cơ thể là vấn đề quá lớn, chỉ là độ khó cao thấp mà thôi. Đặc biệt Mạc Thiên Khoát còn cố ý nhờ Lữ đại sư giúp đỡ, mắt thể thấy một chút ánh sáng . Sau khi kích thích như , thế mà thể thấy một thứ một cách mờ ảo.
Mạc Thiên Khoát giọng run rẩy vì xúc động: "Yểu Điệu, cái , cái đều là con ? Con trong thời gian ngắn như mà ba mươi sáu Tinh Đồ ư?"
Phượng Khê gật đầu: "Ừm, ít ?"
Mạc Thiên Khoát: "..."