Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 180

Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:36:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

180. Ta yêu các ngươi một vạn năm

Tân Mộc sửng sốt: “Đúng, đúng vậy… là như thế.”

“Vậy thì ta hỏi cách khác nhé. Ví như trong lúc làm nhiệm vụ, nếu tiện tay hái được ít dược thảo, hay là nhặt được trái cây dại, cũng phải nộp một nửa à?”

Tân Mộc lắc đầu: “Không cần. Chỉ có đồ vật nằm trong yêu cầu nhiệm vụ mới phải nộp một nửa, ngoài ra đều thuộc về cá nhân sở hữu.”

Phượng Khê gật đầu tỏ vẻ yên lòng:

“Vậy thì tốt rồi! Đi thôi, mau mau xuất phát tới vùng đất bị nguyền rủa!

Ta dẫn mấy huynh đi hái quả Niết Bàn!”

Ngoài truyền ảnh thạch, Độc Cô viện trưởng nhìn gương mặt hớn hở của Phượng Khê, trong lòng dâng lên một tia bất an, nhưng lại cảm thấy bản thân đang nghĩ nhiều.

Chỉ là đi hái quả Niết Bàn thôi mà, chẳng lẽ nàng ta còn làm ra được trò gì kinh thiên động địa nữa chắc?!

Bốn lớp đã được phân sẵn lộ trình từ trước, buộc phải đi theo đường định sẵn, nếu không sẽ tính là phạm quy.

Phượng Khê bĩu môi: Trước còn mạnh miệng nói không có quy tắc, đây chẳng phải là quy định trắng trợn còn gì?!

Vốn dĩ nàng còn định mặt dày bám theo mấy lớp khác, lỡ trên đường có nguy hiểm thì cho họ đỡ đòn trước, ai ngờ giờ chỉ có thể dựa vào bản thân!

Tuy rằng ba trăm dặm không tính là gì với đám học sinh bọn họ, nhưng càng tới gần vùng đất bị nguyền rủa, khí hậu lại càng thất thường.

Vừa mới nắng chang chang, chớp mắt đã lạnh đến run cầm cập.

Giữa chừng còn có mấy trận cuồng phong táp tới, gió mạnh đến nỗi mở mắt cũng khó.

Ấy thế vẫn chưa là gì, dọc đường họ còn đụng độ vài đợt yêu trùng tấn công.

May mắn thay, trải qua nguy hiểm mà vẫn toàn mạng.

Nhờ mấy trận chiến ấy, đám người Phượng Khê và học sinh lớp Hoàng Tự cũng phối hợp ngày càng ăn ý.

Tất nhiên, làm người chỉ huy như Phượng Khê thì chỉ cần cầm kiếm gỗ múa vài đường thị phạm, căn bản không cần ra tay.

Cuối cùng, bọn họ đã đến vùng đất bị nguyền rủa.

Khu vực này rộng lớn vô cùng, dù cả bốn lớp đã tới nhưng lại chẳng nhìn thấy nhau đâu.

Do nơi đây mấy năm trước mới có sét đánh một lần, cho nên thực vật mọc thấp lè tè, rất dễ tìm ra Lôi Kích Mộc.

Lá cây màu tím đỏ, quả Niết Bàn thì vàng kim, khiến khu vực bị nguyền rủa này nhuốm một chút… sắc thái mùa thu hoạch.

À không, đó là trong lòng Phượng Khê tự thấy như thế.

Người khác nhìn vào chỉ thấy quỷ dị.

Bởi vì khi gió thổi làm lá cây Lôi Kích Mộc lay động, sẽ phát ra âm thanh lách tách, rõ ràng có chứa lôi điện.

Nếu bị thứ này bổ trúng, không cháy thành than thì cũng thành cục than!

Ngoài ra, mỗi cây Lôi Kích Mộc đều có phạm vi lãnh địa riêng, khu vực bọn họ đến chỉ có một cây duy nhất.

Tân Mộc hạ giọng hỏi Phượng Khê:

“Lớp trưởng, tiếp theo chúng ta làm gì đây?”

Phượng Khê không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy nên làm gì?”

Tân Mộc lập tức đáp: “Ta thấy nên chia làm hai đội, một đội dụ sự chú ý của cây Lôi Kích Mộc, đội còn lại thừa dịp hái quả Niết Bàn.

Tuy có thể sẽ có thương vong, nhưng việc này cũng khó tránh khỏi.”

Phượng Khê lắc đầu: “Chúng ta là một tập thể, mạng sống của mỗi học sinh đều là tài sản vô giá. Cho dù có phải bỏ nhiệm vụ khảo hạch, ta cũng không chấp nhận hy sinh bất kỳ ai.

Nhớ kỹ, bất kể lúc nào, chúng ta đều không được vứt bỏ, không buông tay!”

Tân Mộc ngơ ngác.

Từ trước tới giờ, họ vốn quen với lối sống mạnh được yếu thua.

Ngươi bị thương, thậm chí mất mạng, thì đó là do ngươi không có bản lĩnh! Chẳng trách được ai!

Vậy mà giờ Phượng Khê lại nói, không bỏ rơi, không buông tay một ai trong lớp?

Đám học sinh lớp Hoàng Tự cũng sững sờ.

Bên ngoài truyền ảnh thạch, Độc Cô viện trưởng lạnh giọng:

“Phượng Khê này đúng là biết mê hoặc lòng người. Không vứt bỏ không buông tay? Tự Nhân tộc các ngươi còn làm không được mà cũng dám mở miệng nói ra!”

Hải trưởng lão liếc hắn: “Ngươi không phải Nhân tộc, ngươi biết cái gì mà nói là chúng ta làm không được?”

Độc Cô viện trưởng: “……”

Ta dù không phải Nhân tộc, nhưng ta có mắt có tai!

Ai chẳng biết Nhân tộc suốt ngày đấu đá nội bộ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-180.html.]

Không nói đâu xa, tứ đại tông môn các ngươi còn định xé nhau ra thành gà chọi kia kìa!

Nhưng giờ hắn càng tò mò muốn biết, Phượng Khê rốt cuộc định dùng cách gì để hái quả Niết Bàn.

Nói thì hay đấy, nhưng nếu không có thực lực thì chẳng phải trò cười à?

Tân Mộc lấy lại tinh thần, hỏi: “Lớp trưởng, vậy ngươi định làm thế nào?”

Phượng Khê cong môi cười.

Không hiểu vì sao, Tân Mộc cảm thấy nụ cười này… hơi gian tà thế nào ấy.

Phượng Khê lôi ra mấy bó dây thép đen từ nhẫn trữ vật, bảo Giang Tịch và mấy người khác uốn một đầu thành vòng tròn lớn, đầu còn lại găm xuống đất.

“Nào! Chúng ta đồng tâm hiệp lực, tròng mấy vòng này lên cây Lôi Kích Mộc kia đi!”

Đám Tân Mộc mặt mũi đầy dấu hỏi, không hiểu đây là trò gì.

Nhưng thấy người bên Nhân tộc đã bắt đầu làm, cũng đành tiến lên hỗ trợ.

Phượng Khê nheo một mắt căn chỉnh, sau đó chỉ huy mọi người quăng vòng – xong là lập tức rút lui!

Không thể không nói, kỹ thuật tròng vòng của mọi người cũng khá, trừ một cái lệch ngoài ra đều trúng mục tiêu.

Cây Lôi Kích Mộc nổi trận lôi đình!

Cành lá điên cuồng vẫy vung, cố giãy khỏi dây trói.

Lôi điện xẹt xẹt b.ắ.n ra như chớp!

Nhưng – toàn bộ lôi điện đều bị dây thép đen hút hết, truyền xuống đất.

Cây Lôi Kích Mộc ngu người!

Chuyện quỷ m.a gì đây?

Nó chỉ có chút linh trí, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, đành tiếp tục liều mạng quẫy đạp.

Kết quả: toàn bộ sức mạnh lôi điện bị hút sạch!

Lá cây va vào nhau cũng không còn phóng ra chớp nữa.

Phượng Khê búng tay cái tách:

“Đi thôi, để lớp trưởng ta dẫn mọi người đi hái quả!”

Đám Tân Mộc trợn tròn mắt!

Vậy cũng được à?!

Dù vậy vẫn ngoan ngoãn theo Phượng Khê chạy tới gần Lôi Kích Mộc, bắt đầu hái quả.

Y như đang hái trái cây bình thường không hơn không kém.

Phượng Khê còn tranh thủ giấu riêng hai quả.

Giang Tịch và mấy người khác có hơi ngại không dám làm liều.

Dù gì quả cũng không nhiều.

Chờ hái xong, Phượng Khê quay sang Quân Văn:

“Ngũ sư huynh, cây Lôi Kích Mộc này hình dáng không đẹp lắm, huynh giúp nó ‘tỉa cành’ chút đi.”

Quân Văn lập tức hiểu ý!

Tiểu sư muội là muốn… hốt trọn luôn à?!

Hò hét một tiếng bắt đầu chặt cây!

Cuối cùng, cây Lôi Kích Mộc chỉ còn trơ lại gốc cây.

Phượng Khê quay sang đám Tân Mộc, nói tỉnh bơ:

“Rễ nó vẫn còn đấy, sẽ sớm mọc lại thôi. Lúc đó đảm bảo còn đẹp hơn cây trước!”

Trong lòng nàng vui cực.

Nàng muốn chặt nhiều cây Lôi Kích Mộc nữa!

Vì nàng định dùng gỗ của chúng để xây nhà!

Mai này có thiên lôi đánh xuống, nàng chỉ việc trốn trong nhà là xong!

Cảm tạ Yếm Hoàng, cảm tạ Độc Cô viện trưởng, cảm tạ Lôi Kích Mộc!

Từ nay ta có nơi trú ẩn!

Từ nay vĩnh biệt kiếp bị sét đánh!

Yêu các ngươi một vạn năm!

Loading...