Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 171
Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:36:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
171. Đột nhiên thấy thoải mái ngay lập tức!
Phượng Khê không chỉ chuẩn bị các vật tư cần thiết mà còn không quên đến gặp Hải trưởng lão để cải thiện chút tình cảm.
Vừa thấy nàng, Hải trưởng lão liền tức giận đến mức mặt đỏ như gấc, suýt nữa đã bảo nàng cút đi!
Phượng Khê làm như không thấy, cười tủm tỉm nói:
“Hải trưởng lão, người còn chưa đi à? Bây giờ toàn bộ tông môn đều đang khen ngợi người đó! Lần đầu tiên đi đến Yếm tộc, nguy hiểm rình rập, chỉ có người mới có đủ can đảm gánh vác trọng trách này! Dù biết người luôn muốn làm anh hùng vô danh, không màng đến vinh hoa phú quý, nhưng giờ đây, khi Nhân tộc đang đứng trước nguy cơ sống còn, người không thể không bước ra đài lộ mặt…”
Hải trưởng lão đang nổi giận đùng đùng bỗng nhiên im lặng, tự tay rót cho Phượng Khê một chén linh trà.
Thật là! Vì Nhân tộc, vì Huyền Thiên Tông, ta đành phải nhận lấy cái danh hư danh này!
Ngày hôm nay, là ngày bắt đầu xuất phát.
Tiêu Bách Đạo dẫn đầu nhóm trưởng lão, tự tay đưa đoàn đến ngoài sơn môn.
Phượng Khê kính cẩn quỳ lạy Tổ sư gia.
“Tổ sư gia tại thượng, đệ tử Phượng Khê sắp lên đường tới Yếm tộc. Hành trình xa xôi, chưa biết ngày về, mong ngài phù hộ, giúp con thành công và bình an trở về!”
Hải trưởng lão cùng Giang Tịch, Quân Văn cũng quỳ xuống theo, Tiêu Bách Đạo và các trưởng lão khác cũng đồng loạt quỳ.
Ngoài sơn môn, cả một vùng người quỳ phủ phục.
Phượng Khê thầm nghĩ, Tổ sư gia hẳn phải cảm tạ nàng, nếu không phải có nàng, làm sao có thể có dịp hưởng thụ cảnh tượng những hậu bối quỳ lạy này?
Còn ba tông môn khác, có lẽ đang muốn biến thành chanh tinh (ghen tị =))) )!
Mọi người đứng dậy, Hải trưởng lão dẫn đầu vung kiếm bay lên.
Giang Tịch và các trưởng lão cũng làm theo.
Phượng Khê lúc này mới thong thả lấy ra mộc kiếm, chuẩn bị theo sau.
Bùi Chu giật mình một cái, suýt nữa rớt khỏi phi kiếm.
Cảnh Viêm lặng lẽ nhìn hắn một cái, trong lòng thấy thỏa mãn.
Xem ra hắn bị dọa không ít.
Phượng Khê cùng nhóm người bay nhanh đến điểm tập kết của bốn phái, rồi cùng nhau đi tàu bay đến Yếm tộc.
À, tàu bay này tiêu hao linh thạch, tất cả chi phí đều do mọi người cùng chia sẻ.
Hình Vu nhìn thấy Phượng Khê liền hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nhận ra trong tàu bay không thể thi triển kiếm pháp, hắn liền thở phào.
Nhưng nghĩ đến Yếm tộc chưa biết tiểu sư muội đáng sợ ra sao, hắn cảm thấy rất thú vị, giống như đốt một ngọn nến trời to!
Cuộc hành trình rất thuận lợi. Hôm nay, họ đến khu vực biên giới giữa Nhân tộc và Yếm tộc.
Yếm tộc đã cử Xuân hộ pháp đến đón.
Yếm tộc có bốn hộ pháp theo các mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông, mỗi mùa một chức trách.
Xuân hộ pháp, chủ yếu phụ trách ngoại giao, có vẻ rất tiên phong, nếu không phải nhìn thấy ngọn lửa trong ánh mắt hắn, thật sự không phân biệt được với Nhân tộc.
Xuân hộ pháp rất nhiệt tình, sau khi trò chuyện, hắn nói:
“Các vị, đây là lần đầu các ngươi vào Khư giới, ta cần phải nhắc nhở các ngươi vài điều cần chú ý. Mặc dù ở Khư giới có linh khí, nhưng không thuần khiết, bên trong có lẫn một chút Yếm khí, sẽ khiến các ngươi cảm thấy không thoải mái. Tu vi của các ngươi sẽ giảm đi một cấp, và thần thức cũng sẽ gặp chút vấn đề.”
Sau khi dặn dò kỹ càng, Xuân hộ pháp mới dẫn mọi người vào Khư giới.
Mọi người ai nấy đều cảm thấy hơi lo lắng, Khư giới là nơi mới mẻ đối với Nhân tộc, họ đều chưa biết gì về nó.
Quả thật, đúng như lời Xuân hộ pháp nói, mọi người đều cảm thấy cơ thể mỏi mệt, có chút kiệt sức, thần thức cũng đau nhức.
Phượng Khê vốn không cảm thấy gì, nhưng nhìn thấy những người khác khó chịu, nàng cũng hơi nhíu mày, thậm chí mồ hôi cũng bắt đầu vã ra.
Nàng liếc nhìn Bùi Chu, thấy hắn cũng chỉ có biểu hiện nhẹ nhàng hơn một chút so với người khác, nhưng cũng không khỏe lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-171.html.]
Phượng Khê đoán có thể liên quan đến việc huyết mạch Yếm tộc của hắn bị phong ấn, nếu không, hắn chắc cũng phải có ngọn lửa đặc trưng của Yếm tộc.
Những người theo Xuân hộ pháp nhìn thấy đoàn Nhân tộc chật vật như vậy không khỏi lộ ra vẻ khinh bỉ.
Nhân tộc lúc nào cũng tự xưng là vạn vật chi linh, thật là xấu hổ!
Nếu thực sự là vạn vật chi linh, sao đến Khư giới lại như vậy?
Tuy vậy, Xuân hộ pháp vẫn luôn giữ lễ phép mỉm cười, khiến người khác cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.
“Các vị, nếu các ngươi cảm thấy không khỏe, có thể đến dịch quán nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta lại hội kiến, được không?”
Hải trưởng lão và các người khác quả thực không thoải mái, nên đồng ý ngay.
Xuân hộ pháp liền cho mọi người nghỉ ngơi tại dịch quán.
Mỗi phòng đều rất xa hoa, đầy đủ tiện nghi, tôi tớ cung kính, lễ phép.
Dù không biết đằng sau Yếm tộc ra sao, nhưng họ vẫn tỏ ra bình thản và thoải mái.
Hải trưởng lão và mọi người có chút e ngại những tôi tớ của Yếm tộc, nên đã yêu cầu đuổi họ đi.
Phượng Khê thì như cá gặp nước, không chỉ thoải mái mà còn vui vẻ giao tiếp với các tôi tớ, giúp họ làm việc nhà.
Những tôi tớ này chưa bao giờ rời khỏi Khư giới, nên rất tò mò về Nhân tộc, nghe nói rất chăm chú.
Phượng Khê không để lộ bất kỳ dấu hiệu gì, thản nhiên kể rằng nàng từng là một phế vật, nhưng giờ đây đã là đệ tử thân truyền, dù vẫn bị coi là yếu kém trong số những đệ tử.
Những câu chuyện này khiến cho những tôi tớ Yếm tộc thả lỏng cảnh giác.
Nhất là Phượng Khê còn nhỏ, chỉ có tu vi luyện khí, không khiến họ nghi ngờ.
Nhờ vậy, Phượng Khê nhanh chóng thu thập được không ít thông tin từ họ.
Ví dụ như sứ đoàn Ma tộc đã rời khỏi Yếm tộc ba ngày trước, và đoàn Lệ Nam Thực có vẻ không vui lắm.
Yếm Hoàng có ba người con, trong đó Đại Hoàng tử Hách Liên Lệ Xuyên đang chuẩn bị lên ngôi.
Xuân, Hạ, Thu, Đông bốn vị hộ pháp luôn mâu thuẫn, tranh đấu không ngừng…
Đương nhiên, những lời nói của tôi tớ không phải là chính xác, mà Phượng Khê đã thu thập thông tin từ những lời đồn đại.
Phượng Khê không quên thưởng cho họ một ít đồ vật nhỏ, rồi đuổi họ đi.
Không phải vì nàng keo kiệt, mà vì nếu tặng quá nhiều, có thể sẽ bị nghi ngờ.
Khi Phượng Khê đang chuẩn bị tu luyện, Tiểu Hắc Cầu liền hí hửng nói:
“Chủ nhân, trước giờ ta chỉ hấp thu linh khí và ma khí, chưa thử qua Yếm khí. Vừa rồi ta ăn thử một chút, thấy cũng không tệ, có thể mang về từ từ tiêu hóa không?”
Phượng Khê nghĩ chẳng có gì quan trọng, liền gật đầu: “Được.”
Tiểu Hắc Cầu vui vẻ bắt đầu cắn nuốt Yếm khí.
Cảnh Viêm và Bùi Chu, ở phòng bên cạnh, vì không thích nghi được với linh khí của Khư giới, cả người đều cảm thấy mệt mỏi.
Chỉ là không biết vì sao, đột nhiên lại cảm thấy thoải mái!
Hơn nữa… còn cực kỳ thoải mái.
Chẳng lẽ linh khí ở Khư giới lại đặc hơn so với Nhân tộc địa giới?
Thậm chí so với một số bí cảnh linh khí còn đậm đặc hơn!
Vậy thì sao phải bỏ phí chứ?
Vì thế, cả hai lập tức khoanh chân tu luyện.
Tại phòng bên cạnh, Cảnh Viêm và Bùi Chu cũng nhận ra điều này, vội vàng đứng dậy bắt đầu tu luyện.
Còn tại phòng bên nữa, Tần Thời Phong và Hình Vu nhìn nhau, cũng bắt đầu tu luyện…