Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 163
Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:14:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
163. Lúc trước có một cơ hội bày ra trước mặt hắn.
Tiêu Bách Đạo hận không thể vớ lấy giẻ lau mà nhét chặt miệng Hồ Vạn Khuê lại!
Nhưng mà để cho sư phụ như hắn mặt dày đi đào tường nhà người ta, thật đúng là mất hết thể diện!
Hắn lạnh mặt quát:
"Lão Hồ, Tiểu Khê tuổi còn nhỏ, đầu óc còn ngây ngô, ngươi đừng có mà tưởng thật.
Nàng là đệ tử thân truyền của ta, há lại có chuyện bái người khác làm thầy?"
Hồ Vạn Khuê cũng biết mình hơi lỗ mãng, dù có muốn đào góc tường thì cũng phải... lén lút sau lưng Tiêu Bách Đạo mới phải!
Hắn cười gượng, ha ha nói:
"Lão Tiêu, ta chỉ đùa chút thôi mà! Ai chẳng biết Tiểu Khê là bảo bối trong lòng ngươi, ta nào dám tranh giành?
Có điều, Tiểu Khê trước đây từng học Ngự Thú pháp quyết ở Ngự Thú Môn chúng ta, tuy không danh chính ngôn thuận bái ta làm thầy, nhưng trong lòng ta đã coi nàng như đồ đệ rồi.
Tiểu Khê à, sau này nếu về khoản ngự thú có gì không hiểu, cứ việc đến tìm sư thúc hỏi han.
Ngự thú không chỉ đơn giản là ký khế ước yêu thú đâu, trong đó còn có học vấn thâm sâu lắm!
Nếu không có việc gì gấp, chi bằng tới Ngự Thú Môn ta chơi vài ngày?
Vừa khéo thiện đường nhà ta mới nghiên cứu ra vài món ăn mới, tới nếm thử cho biết."
Tiêu Bách Đạo suýt chút nữa tức đến bốc khói trên đầu!
Ngươi tưởng ta là đứa trẻ ba tuổi chắc?!
Ngươi nói trắng ra là đang dụ dỗ đồ đệ bảo bối của ta đó thôi!
Nhưng mà, hắn lại không nỡ từ chối.
Dù sao nếu Phượng Khê có thể học thêm chút gì từ Hồ Vạn Khuê, với nàng mà nói, trăm lợi không một hại.
Đúng lúc ấy, đồ đệ bảo bối của hắn cười tít mắt, ngoan ngoãn đáp:
"Hồ sư thúc, đa tạ người có lòng thương yêu, nhưng con rời khỏi Huyền Thiên Tông đã lâu, cũng nên về thăm một chuyến.
Tương lai có cơ hội, con nhất định sẽ theo sư phụ con tới Ngự Thú Môn làm khách."
Tiêu Bách Đạo trong lòng tức thì khoan khoái!
Dù ngươi có đe dọa dụ dỗ thế nào, trong lòng đồ đệ bảo bối của ta vẫn chỉ có mình ta thôi!
Hồ Vạn Khuê thấy Phượng Khê uyển chuyển từ chối, trong lòng vừa hối hận vừa buồn bực đến mức không biết để đâu cho hết!
Lúc trước cơ hội bày ra ngay trước mặt, hắn lại không biết trân trọng.
Giờ muốn quý trọng thì... đã muộn!
Hắn khách sáo vài câu rồi nhanh chóng dời đề tài.
Phượng Khê thì tinh ý lắm!
Hồ Vạn Khuê sao có thể vô duyên vô cớ muốn thu nàng làm đồ đệ?
Chắc chắn là có mưu đồ gì đó.
Mưu đồ cái gì?
Chẳng lẽ là ham muốn đan dược khiến yêu thú mê mẩn kia?
Không đúng!
Năm đó nàng từng thấy luyện đan sư của Ngự Thú Môn luyện đan, cũng chỉ dựa vào việc "thấy quả bầu mà vẽ cái gáo" mà luyện ra thôi!
Chẳng lẽ nàng chó ngáp phải ruồi, bỗng nghiên cứu ra đan dược mới?!
Đang lúc nàng cân nhắc, Huyết Đồng Chấn Ma Hổ dùng móng vuốt nhẹ lay lay nàng.
Phượng Khê lúc này mới nhớ ra, Lộ Tu Hàm đã chết, Huyết Đồng Chấn Ma Hổ này vốn chở Lộ Tu Hàm, giờ không biết phải làm thế nào.
Chắc nó muốn về nhưng không dám tự ý rời đi, nên mới nhờ nàng giúp.
Nghĩ thế, nàng mở miệng:
"Sư phụ, Hồ sư thúc, Bách Lí chưởng môn, có thể cho Huyết Đồng Chấn Ma Hổ trở về được không?
Hay là đợi chúng ta đến biên giới rừng Sương Mù rồi để nó báo tin?"
Bách Lí Mộ Trần nghe vậy, ánh mắt phức tạp. Nhìn thấy Huyết Đồng Chấn Ma Hổ, y lại nhớ đến Lộ Tu Hàm.
Y nói:
"Sương mù giờ đã tan gần hết, chúng ta có thể dùng phù truyền tin liên hệ với Lộ chưởng môn, cứ để nó trở về đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-163.html.]
Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê cũng đồng ý, không cần thiết để nó đi theo nữa.
Thế là, Huyết Đồng Chấn Ma Hổ vui mừng phóng đi.
Nó không tới tìm Phượng Khê đòi chỗ tốt.
Nó không ngốc, lúc này mà đòi đồ, chẳng phải bị người ta nghi là đồng lõa với Phượng Khê sao?
Ngày dài tháng rộng, sau này tính tiếp!
Phượng Khê cũng nghĩ vậy, nàng trước giờ ân oán phân minh, sẽ không bạc đãi Huyết Đồng Chấn Ma Hổ.
Chẳng mấy chốc, đoàn người tới biên giới rừng Sương Mù.
Bách Lí Mộ Trần cố gắng lấy lại tinh thần, nói vài câu khách sáo, rồi dẫn đệ tử của mình cưỡi tàu bay rời đi.
Lăng Thiên Đình cũng dẫn sư đệ sư muội theo sau.
Chỉ còn lại người của Ngự Thú Môn và Huyền Thiên Tông.
Hồ Vạn Khuê cười tươi như hoa:
"Lão Tiêu, vừa hay chúng ta cùng đường, để ta tiễn các ngươi một đoạn!"
Tiêu Bách Đạo tuy nghi ngờ hắn có ý đồ, nhưng nghĩ đến việc ngự kiếm quá vất vả, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Trên tàu bay, Hồ Vạn Khuê nhiệt tình đến mức dọa người:
Nào là linh trà, nào là điểm tâm, chỉ thiếu nước đ.ấ.m chân bóp vai cho Tiêu Bách Đạo!
Tiêu Bách Đạo mệt mỏi, nhíu mày nói:
"Ngươi có chuyện gì thì nói toạc ra đi, đừng vòng vo nữa!"
Hồ Vạn Khuê cười xoa tay:
"Vậy ta hỏi thẳng luôn, Tiểu Khê, con thành thật khai đi, trong rừng Sương Mù, đám yêu thú kia nhiệt tình như thế, có phải vì con cho chúng nó ăn đan dược không?"
Phượng Khê cười tít mắt, gật đầu:
"Vâng."
Tiêu Bách Đạo: "..."
Tiểu đồ đệ đơn thuần của hắn, vậy mà... lại chế ra thuốc khiến yêu thú điên cuồng thế sao?!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Hắn gào to:
"Lão Ngũ! Đan dược đó có phải ngươi cho Tiểu Khê không?!"
Quân Văn đang ngồi ăn dưa hóng chuyện: "..."
Phượng Khê vội vàng xua tay:
"Sư phụ, chuyện này không liên quan tới Ngũ sư huynh.
Đan dược đó là chính tay con luyện ra.
Con học được trong lúc tới Ngự Thú Môn làm khách lần trước."
Chưa đợi Tiêu Bách Đạo kịp tiêu hóa, Hồ Vạn Khuê đã gào lên:
"Cái gì? Ngươi học từ Ngự Thú Môn? Học ai?!"
Phượng Khê nghiêm túc đáp:
"Chỉ là lần đó con đi ngang qua phòng luyện đan, thấy luyện đan sư dạy các đệ tử, con liếc mắt nhìn một cái.
Sau đó vào phòng luyện đan, nhìn quả bầu mà vẽ cái gáo, thử luyện đan.
Thiên phú con kém, luyện hỏng hai lò, đến lò thứ ba mới thành."
Nàng áy náy cúi đầu:
"Hồ sư thúc, xin lỗi người, con thật sự không cố ý học trộm đâu, chỉ là tùy tiện liếc mắt một cái thôi, thật sự, chỉ liếc một cái!"
Hồ Vạn Khuê: "..."
Thiên phú không tốt?
Chỉ liếc một cái?
Ba lò mới thành công?
Ngươi chắc chắn đang nói tiếng người đấy chứ?!
Ngươi có biết không, đám luyện đan sư của Ngự Thú Môn ta phải cạo trọc đầu, vắt óc nghiên cứu bao nhiêu năm mới luyện ra nổi thứ đan dược đó?!