Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1618

Cập nhật lúc: 2025-07-13 09:15:29
Lượt xem: 135

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1618. Cuộc sống hiện tại của so với đây thì sinh động hơn nhiều!

Phượng Khê nhướng mày: “Bọn họ nhắc tới chúng thế nào?”

“Hai bọn họ cứ cái gì về đại tỉ thí truyền tử, nữ thì lấy hạng nhất, còn lấy thứ gì đó, đó sẽ rời khỏi cái nơi qu/ỷ qu/ái . Còn một tên là gì đó, chút năng lực, còn các tử truyền khác, đặc biệt là hai ngươi, đều là phế vật…”

Phượng Khê và Quân Văn một cái. Quân Văn thì thầm: “Kể những gì ngươi , sót một chữ nào!”

Trí nhớ Đào Địa Gai Thú biến dị lắm, dù là chuyện mới xảy , cũng chỉ nhớ đại khái, nửa lời nguyên văn. Tuy nhiên Phượng Khê và Quân Văn cũng gần như chắp vá cảnh.

Hai chắc chắn là gian tế của thế lực khác phái đến, phận của nữ tử dễ xác định, nhưng nam tử chắc chắn là tử truyền. Bọn họ hẳn là đến vì phần thưởng hạng nhất của đại tỉ truyền. Cái phần thưởng gì mà đáng giá đến ?

Phượng Khê lập tức gửi tin cho Lệ Trạch: “Sư , chợt nhớ đây và Tô Siêu đán/h giá về đại tỉ truyền, và ca cũng tham gia đại tỉ ?”

Lệ Trạch đang vì chuyện mà sầu não! Tuy còn một thời gian nữa mới đến đại tỉ truyền, nhưng cũng khó thăng cấp đến Hợp Thể tầng năm, vẫn bằng các tử truyền khác, càng đừng đến Tô Siêu tu vi Hợp Thể tầng sáu !

Nếu là thì cả, dù cũng đầu tiên mất mặt hổ. hiện tại , hai bọn họ còn sùng bái như , cho bọn họ thất vọng. Hắn nén xuống sự nôn nóng trong lòng, trả lời Phượng Khê:

“Muội và Liễu sư năm nay là năm đầu tiên tấn chức thành tử truyền, thể tự nguyện lựa chọn tham gia hoặc tham gia. Ta kiến nghị các ngươi đừng tham gia, vì tu vi của các ngươi còn thấp, quá hại!”

“Sư , phần thưởng hạng nhất của đại tỉ truyền là gì ạ?”

Lệ Trạch cho rằng nàng chỉ tò mò, cũng để ý, tiện miệng :

“Từ đến nay, hạng nhất của đại tỉ truyền đều thể kho báu của tông môn chọn một loại bảo bối, e rằng cũng . Ta vẫn luôn cây bút Huyền Duật trong kho báu, tiếc là quan hệ hậu thuẫn gì, cũng chỉ thể mơ mà mơ tưởng thôi.”

Hắn mới gửi tin tức , liền nhận hồi phục của Phượng Khê: “Lần đại tỉ thí sẽ giành hạng nhất, giúp lấy bút!”

Lệ Trạch: “… Được!”

Tuy tiểu sư ăn khù/ng /ên, nhưng ít trong lòng , là đủ . Từ khi , cuộc sống của so với đây quả thật tươi sáng hơn nhiều!

Tưởng tượng đến sư là do tự từ Vọng Hải trấn đón về, lòng liền vui rạo rực.

Phượng Khê kể lời Lệ Trạch cho Quân Văn xong, Quân Văn :

“Xem bọn họ chính là nhắm một vật nào đó trong kho báu, chuyện nên cho sư phụ ?”

Phượng Khê nghĩ đến tính cách của Cốc Lương trưởng lão, “Tìm cơ hội gặp mặt các tử truyền khác, để Phú Quý phân biệt một chút, tuy nó thấy dung mạo, nhưng dù cũng thấy âm thanh, hẳn là thể nhận . Đợi khi tìm đó, hãy quyết định.”

Đào Địa Gai Thú biến dị yếu ớt :

“Thật nếu cho chui từ lòng đất một , thể tìm căn sân đó, cái nhanh hơn so với việc phân biệt âm thanh ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1618.html.]

Quân Văn trừng mắt nó một cái: “Ngươi phát hiện đó là may mắn, nếu phát hiện, chẳng rút dây động rừng ?”

Đào Địa Gai Thú biến dị dùng móng vuốt chỉ chiếc yếm:

“Vậy nếu bọn họ phát hiện cái thứ mất sẽ nghi ngờ ? Hay là đưa trả cho họ !”

Phượng Khê hỏi nó: “Dấu vết trong viện ngươi dọn sạch sẽ ?”

Đào Địa Gai Thú biến dị chắc chắn : “Khẳng định thành vấn đề! Ta đào động là chuyên nghiệp đó!”

“Vậy cần bận tâm, cứ để bọn họ nghi thần nghi qu/ỷ !” Mối quan hệ của bọn họ thể công khai, thể vì cái yếm mà gióng trống khua chiêng tìm kiếm, qua hai ngày động tĩnh gì, bọn họ tự nhiên sẽ tự bổ não nguyên nhân.

Phượng Khê bảo Đào Địa Gai Thú biến dị cất chiếc yếm gian trữ vật của nó, vì cả Phượng Khê lẫn Quân Văn đều chạm cái thứ đó.

editor: bemeobosua

Đào Địa Gai Thú biến dị thì cả, nó hiện tại chỉ quan tâm Quân Văn sẽ phạt nó thế nào?

Quân Văn hỏi nó: “Ngươi c/hặt đứt một chân của ngươi, là nhốt ngươi ?”

Đào Địa Gai Thú biến dị oa một tiếng: “Vậy ngươi cứ nhốt , nhớ bỏ nhiều đất túi linh thú, ít nhất còn thể ngửi mùi đất.”

Phượng Khê ở một bên cầu tình: “Ca, đừng phạt nó, nó cũng coi như đoái công chuộc tội.”

Phượng Khê là thật lòng, nhưng Đào Địa Gai Thú biến dị là kẻ đa nghi, cho rằng Phượng Khê đang đào hố cho nó, nhanh chóng :

“Không! Việc nào việc đó! Côn bổng mới dạy con hiếu thảo, nhất định phạt , bằng sẽ nhận lầm của !”

Phượng Khê: “…”

Cái đồ Phú Quý ngu xuẩn , còn cả giác ngộ nữa chứ!

Quân Văn lập tức nhốt Đào Địa Gai Thú biến dị ! Hắn và Phượng Khê ý tưởng khác , cái thứ Linh sủng thể quá cưng chiều, nên phạt thì phạt! Tuy nhiên, nghĩ đến những Linh sủng của Phượng Khê, con nào cũng kỳ cục hơn con nào, hình như phạt cũng chắc tác dụng, con thậm chí còn cách nào trừng phạt. Vẫn là câu đó, cũng may chỉ một cái Linh sủng, một cái thôi đủ sốt ruột ! Như hôm nay, tuy rằng trời xui đất khiến thu hoạch lớn, nhưng vạn nhất nó khác phát hiện thì ? Không chừng mạng nhỏ liền mất!

Sáng hôm , Phượng Khê và Quân Văn rút kinh nghiệm từ bài học ngày hôm qua, trời sáng chạy đến truyền công đường. Lần cuối cùng cũng chiếm chỗ tương đối .

Biện trưởng lão đến , thấy chỗ của bọn họ, thầm nghĩ, cũng chút chí tiến thủ đấy chứ. Đáng tiếc hai đứa như các ngươi chiếm chỗ cũng vô ích, chi bằng để khác !

Hôm nay vẫn giảng về Vạn Vật Tinh Diễn Quyết, dù đây là một pháp quyết cao thâm như , chỉ mấy buổi học thì giảng xong . Phượng Khê và Quân Văn đều nghiêm túc, hơn nữa còn đúng lúc đúng chỗ biểu hiện vẻ nghi hoặc khó hiểu đến bừng tỉnh đại ngộ đến biểu cảm kinh ngạc cảm thán! Mặc dù Biện trưởng lão thành kiến với bọn họ cũng thể thừa nhận, hai đứa hình như nghiêm túc, còn hiểu nữa.

Giảng xong khóa, ngoài, liền phát hiện theo dõi. Quay đầu , đúng là hai tiểu phế vật Phượng Khê và Quân Văn. Chẳng lẽ vẫn ký tên? Tuy rằng chút cái gọi là, nhưng nếu bọn họ kiên trì, thật cũng . Thế là, chậm bước chân một chút, kết quả phát hiện hai tiểu phế vật cứ cọ tới cọ lui cũng đuổi theo.

Kiên nhẫn của Biện trưởng lão khô kiệt, tăng nhanh bước chân rời . Chờ trở về sân, mới xuống uống nửa chén nhỏ, liền phát hiện Phượng Khê và Quân Văn đang lén lút lảng vảng bên ngoài sân, còn thường xuyên trộm trong viện. Hắn cũng lười để ý, bắt đầu nghiên cứu công pháp. Chính là cái tâm thể tĩnh , thường xuyên liền dùng thần thức “xem” liếc một cái bên ngoài sân.

Cuối cùng, hai Phượng Khê và Quân Văn lưu luyến từng bước mà . Biện trưởng lão nghĩ đến một câu, tà tâm mà gan kẻ cư/ớp! Tuy nhiên, xem hai bọn họ quả thật kính nể , bằng cũng sẽ chấp nhất như . Cũng chút ánh mắt, cũng một chút điểm đáng khen nào.

Loading...