Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 1600

Cập nhật lúc: 2025-07-12 11:42:01
Lượt xem: 145

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

1600. Cốc Lương trưởng lão đến suýt bay cả hàm răng!

Phượng Khê và Quân Văn đám đông vây kín, Cốc Lương trưởng lão xông lên như gà già giang cánh che chở cho hai :

“Đừng chen chúc! Đừng chen nữa! Không thấy hai đồ bảo bối của đang mệt lử cả ? Có gì hỏi thì cũng để chúng nó nghỉ ngơi một lát chứ!”

Địch tông chủ cũng thấy cảnh tượng ồn ào đó thật kỳ cục, bèn :

“Sư Cốc Lương , cứ để chúng nó nghỉ ngơi một lát hỏi cũng muộn.”

Lúc , mới chịu giãn .

Địch tông chủ an ủi, động viên đám tử ngoại môn tham gia khảo hạch một phen, bảo họ về nghỉ ngơi , khảo hạch tiếp theo sẽ thông báo . Mấy tử ngoại môn tuy thèm hóng chuyện lắm, nhưng tông chủ lên tiếng thì đành luyến tiếc bước .

Sau khi họ rời , Cốc Lương trưởng lão ngửa lòng bàn tay, lượt xin xỏ các trưởng lão:

“Các ngươi đừng chỉ chằm chằm như thế! Đồ của vì đại kế tông môn mà suy yếu đến thế , các ngươi mau mau dâng những đan dược quý giá nhất đây!”

Các trưởng lão: “…”

Da mặt ai mà dày đến mức cơ chứ?

Cuối cùng vẫn là Địch tông chủ quát lớn: “Đừng loạn! Ta đây Ngưng Hồn Bồi Nguyên Đan, cho chúng nó uống .”

Mắt Cốc Lương trưởng lão sáng rực! Ngưng Hồn Bồi Nguyên Đan là hàng đó, tên Địch Thiên Phóng sát ngàn đa/o hiếm khi hào phóng như ! Ông cũng chẳng thèm xin xỏ các trưởng lão khác nữa, vội vàng nhận đan dược từ Địch tông chủ đưa cho Phượng Khê và Quân Văn.

Phượng Khê uống đan dược xong, mệt mỏi giảm ít. Quân Văn thì càng chẳng , dù một bảo tiêu như chỉ là vật trang trí, chẳng cơ hội động thủ.

Địch tông chủ thấy hai hồi sức, bấy giờ mới hỏi: “Các ngươi hãy kể tỉ mỉ chuyện xảy .”

Phượng Khê lập tức kể một cách sinh động như thật.

Khi Cốc Lương trưởng lão thấy lão giả khen ông là “xương sống của tông môn”, ông suýt nữa sung sướng ngất lịm ! Ông chỉ tiếc là đuôi, bằng chắc chắn vểnh lên tận trời!

“Ha ha ha, các ngươi thấy ? Vị lão tiền bối khen là xương sống của tông môn!”

“Các ngươi đứa nào đứa nấy đều việc đàng hoàng, giờ lão tiền bối chứng minh danh tiếng cho Cốc Lương Xuyên ! Các ngươi nên xin ?”

“Bạch Lẫm, ngươi đừng giả vờ thấy, đang ngươi đó! Ngươi mau xin !”

Bạch trưởng lão hận là kẻ điếc! Đau lòng quá thể! Mỗi chữ mỗi câu đều đ/âm thấu tim gan!

Địch tông chủ thật sự chịu nổi nữa, một cước đạp Cốc Lương trưởng lão một cái ngã nhào, cuối cùng cũng yên tĩnh.

Phượng Khê và Quân Văn quả thật mắt , vội vàng tiến lên đỡ Cốc Lương trưởng lão dậy.

Không ít trưởng lão trong lòng chua lè! Cái lão thần côn Cốc Lương Xuyên sư phụ cưng chiều, che chở, về già còn thu hai tử xuất chúng đến thế! Không, ba ! Lệ Trạch lúc cũng là một mầm non kinh tài tuyệt diễm, chẳng qua ông lỡ dở. Mệnh ông đúng là thật! Công lý ở ?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-1600.html.]

Cốc Lương trưởng lão đến suýt bay cả hàm răng! Đời ông bao giờ vui sướng đến thế! À , lúc Địch Thiên Phóng tông chủ, ông cũng vui. Bởi vì ông nửa đời chỗ dựa…

Địch tông chủ hiệu Phượng Khê tiếp tục kể. Phượng Khê kể những chuyện đó, cuối cùng lấy mai rùa Kim Cương Huyễn Khư:

“Sư phụ, tiền bối trong địa cung truyền thừa thuật Quy Diễn, xứng đáng là xương sống của tông môn, nên mai rùa xin tặng cho !”

Cốc Lương trưởng lão mơ cũng ngờ cái mai rùa là tặng cho ông ! Ông run rẩy sờ soạng mai rùa chín chín tám mốt , cuối cùng mới luyến tiếc thu tay .

“Yểu Điệu , khi con bái sư, sư phụ cũng chẳng tặng con thứ gì đáng giá, mai rùa cứ để con dùng!”

Trong lòng Phượng Khê vô cùng cảm động. Dù Cốc Lương trưởng lão đáng tin thì đối với nàng thật sự . Nàng vội :

“Sư phụ, đây là đồ lão tiền bối tặng , con nào dám nhận?! Vả , con mới tiếp xúc thuật Quy Diễn, nào cần mai rùa quý giá đến ?! Ngược , thuật Quy Diễn tinh vi, dùng mai rùa càng như hổ thêm cánh, tất nhiên thể giúp nâng cao thuật Quy Diễn lên một bước!”

Cốc Lương trưởng lão trong lòng chột ! Mấy cân mấy lạng của tự rõ, dùng mai rùa đúng là phí của trời!

Chưa đợi ông , Phượng Khê thêm:

, con còn xin lão tiền bối ít điển tịch liên quan đến thuật Quy Diễn, thời gian thể nghiên cứu kỹ lưỡng.”

Mắt Cốc Lương trưởng lão tức khắc sáng bừng! Thôi , vốn dĩ cũng sáng . Ông cũng chẳng thèm bận tâm chuyện mai rùa nữa, vội vàng bảo Phượng Khê đưa hết điển tịch cho . Ông tùy tiện lấy một cuốn, lật xem, liền nhập tâm cảnh giới quên , chẳng còn để ý chuyện bên ngoài!

Phượng Khê thấy đành cất mai rùa nhẫn trữ vật , định tìm thời gian thích hợp đưa cho Cốc Lương trưởng lão.

editor: bemeobosua

Lúc , Đằng đường chủ hỏi về chuyện tu bổ phù văn, Phượng Khê kể các chi tiết liên quan. Tuy nhiên, nàng thật.

“Lão tiền bối tuy thiên phú con tồi, nhưng trong thời gian ngắn thể thành phù văn đơn giản lắm , thành phù văn cấp năm thì căn bản thể. May mà lão nhân gia thần thông quảng đại, thi triển bí thuật gì, giúp con trong thời gian ngắn năng lực chế tác phù văn cấp năm. Tuy quá trình giữa chừng chút gập ghềnh, nhưng may mắn cuối cùng thuận lợi thành tu bổ phù văn.”

Phượng Khê xong, Quân Văn vẻ thôi. Địch tông chủ thấy liền hỏi:

“Liễu Trì, ngươi ?”

Phượng Khê lườm Quân Văn một cái, Quân Văn liền cúi đầu: “Đệ tử .”

Địch tông chủ sắc mặt chùng xuống: “Ta hỏi ngươi một , ngươi ?”

Liễu Trì lúc mới ngẩng đầu, cắn răng :

“Vốn dĩ cho , nhưng ngài hỏi, cũng chỉ thể thật. Tuy nhẹ nhàng, nhưng cấm thuật phù văn của lão tiền bối khuyết điểm lớn, gây tổn thương lớn đến thần thức và kinh mạch của . Tuy lão tiền bối cho dùng đan dược, nhưng vẫn là bệnh căn dứt. Căn cứ theo lời lão tiền bối, nếu thương nặng hoặc chịu kích thích mãnh liệt, thể sẽ thất khiếu đổ má/u, kinh mạch nứt toác mà ch/ết! Chính là nàng sợ các ngài lo lắng, khi ngoài cố ý dặn dò cho , nếu ngài hỏi, cũng định giấu . Tông chủ, chúng là cô nhi, nơi nương tựa, chịu đủ bắt nạt, từ khi Thiên Diễn Đạo Tông, lúc mới cảm nhận thế nào là cảm giác gia đình. Vì tông môn, chúng cam nguyện hy sinh tất cả. Lần là lão tiền bối lựa chọn , nếu lựa chọn , cũng sẽ do dự chút nào!”

Quân Văn đến đoạn giọng nghẹn ngào, nhưng ngữ khí vô cùng kiên định. Mọi mặt ở đó ai là động lòng. À, trừ Cốc Lương trưởng lão . Ông vẫn còn đắm chìm trong biển tri thức, căn bản chuyện gì xảy .

Quân Văn thầm lặng tự chấm điểm cho , tuy những lời thoại là do tiểu sư thiết kế, nhưng phần thể hiện của cũng quan trọng! Từ ngữ khí đến biểu cảm đều chê , kỹ thuật diễn của giờ đây cũng chẳng kém gì tiểu sư .

Địch tông chủ chút hổ thẹn, ông cứ tưởng Quân Văn che giấu bí mật gì, hóa là chuyện . Ông gật đầu:

“Huynh các ngươi lập một công lớn, tông môn nhất định sẽ trọng thưởng các ngươi. Ngoài thưởng , các ngươi cũng cần tham gia khảo hạch nội môn còn , ngay từ hôm nay, các ngươi chính là tử truyền của tông môn!”

Phượng Khê và Quân Văn đều lộ vẻ vui mừng. Phượng Khê thầm nghĩ, ngươi thì hào phóng lắm, thực tế vẫn chỉ là vẽ bánh. Vốn dĩ Cốc Lương trưởng lão thu chúng đồ thì chúng tử truyền nội bộ , thế cũng coi như khen thưởng ? Xem nàng tìm cách “rửa sạch” những thứ kiếm trong Chư Thiên bí cảnh để tự thưởng cho . Vẫn câu cũ, việc gì nàng tự thì nàng chẳng bao giờ dựa dẫm khác.

Loading...